Chương 19
Zhihu
2025-03-23 15:03:03
"Nói bậy! Tống gia ta lòng dạ son sắt, vì Đại Lương đã canh giữ Nam Cương hơn mười năm, trong trận chiến với người Khương ở Liêu Thành, đã có gần mười vạn tướng sĩ hy sinh! Phản ư? Thật nực cười! Nếu ta muốn phản, thì không đến lượt mấy đứa trẻ các ngươi ở đây xen vào!" Phụ thân ta tức giận đến mức mắt trợn tròn, trưởng huynh cũng rất tức giận, nhưng vẫn bảo vệ ta ở phía sau.
"Các ngươi có bằng chứng gì?" Trưởng huynh nhìn lính cấm quân bằng ánh mắt sắc lạnh như dao.
"Hoàng thượng đã phái người điều tra, các ngươi đã cấu kết với nước Sở, có ý định mưu phản, thậm chí thư từ qua lại với nước Sở cũng đã nằm trong tay Hoàng thượng." Thống lĩnh cấm quân cười lạnh, "Nương nương, vi thần nói lại lần nữa, xin nương nương lui vào trong điện, nếu không thì đao kiếm không có mắt."
"Ha ha ha..." Ta không nhịn được cười, cười đến nỗi nước mắt rơi ra.
"Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, đúng là như vậy."
Ta đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, "Người Khương đã bị đánh cho không dám đến quấy rối trong mười năm, Tống gia đối với Phó Diễn mà nói, thật sự chỉ là một mối đe dọa lớn, không còn tác dụng gì khác."
"Thật to gan, dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng!" Thống lĩnh cấm quân rút kiếm chỉ vào ta, cấm quân phía sau hắn ta cũng đồng loạt rút kiếm.
Ta cười lạnh, bước chậm về phía trước, đến nơi mũi kiếm của hắn ta chỉ vào, hắn ta ngẩn ra một chút, nhưng vẫn thu kiếm lại, "Nếu nương nương còn bước thêm một bước nữa..."
Hắn ta chưa nói xong, đột nhiên ngã ngửa ra sau.
Một chiếc trâm cắm thẳng vào cổ hắn ta.
Thời gian xung quanh như ngừng lại một khoảnh khắc, sau đó không biết ai hô lên "Tru g.i.ế.c phản tặc!", cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Và ngay lúc đó, từ trong cung Minh Xuân, một nhóm hắc y nhân xông ra, giao chiến với đám cấm quân.
"Tướng quân!" Tiếng la của Yến Tuyết vang lên, ta quay lại, đón lấy kiếm Kinh Hồng mà nàng ấy ném qua.
Mỗi bước mỗi xa
Kinh Hồng vừa ra, kiếm phong kinh thế.
Ta cùng với những hắc y nhân giao chiến với lính cấm quân, chẳng bao lâu sau đã chiếm thế thượng phong.
Từ ngày ta xuất giá, Kinh Hồng chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, nhưng giờ đây cầm trong tay, ta vẫn cảm thấy nó như một thể với ta.
Cho đến khi ta g.i.ế.c hết lính cấm quân cuối cùng, mới có cảm giác như cách một thế hệ, như thể ta vẫn đang trên chiến trường, vung kiếm c.h.é.m thủ cấp của kẻ thù.
"Chư vị tướng sĩ, theo ta vào cung Sùng Dương, c.h.é.m c.h.ế.t tên cẩu Hoàng đế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kinh Hồng nhuốm máu, mũi kiếm chỉ vào cung Sùng Dương.
---
Sau khi Phó Diễn chết, Khương Ánh Thu phát điên, Khương gia đã trốn khỏi Thượng Kinh, nhưng trên đường đã bị bắt lại.
Đứa trẻ mà ta tự tay chọn tên là Phó Sách, là thiếu niên xuất sắc nhất trong tộc Phó thị, tài đức vẹn toàn, điều đáng quý hơn là có lòng nhân ái. Trước khi cậu ta đăng cơ, ta đã đưa cho cậu ta những bằng chứng tội ác của Khương Thừa tướng trong nhiều năm qua, cùng danh sách các quan lại liên quan sâu sắc.
Dù thiếu niên tư lịch còn thấp, nhưng hành động quyết đoán vang đội, sau khi lên ngôi, đã bắt đầu thanh trừng triều dã dựa trên vụ án của Khương Thừa tướng.
Còn phụ thân ta, nộp lại binh phù, ông nói rằng mình đã sống nửa đời người trên chiến trường, đối với đất nước với dân chúng không có gì phải thẹn với lương tâm, điều duy nhất ông nợ là mẫu thân của ta, vì vậy ông dự định mang tro cốt của mẫu thân ta đến Nguyệt thành nơi biên tái để định cư.
Đó là cố hương của mẫu thân ta, bà luôn muốn trở về đó, rất muốn được nhìn thấy thảo nguyên bao la vo tận, cùng những đàn bò đàn cừu.
Ta và trưởng huynh cũng dự định cùng đi, dù sao ở nơi này, không còn gì để ta lưu luyến.
Cận Tiêu đã tiếp nhận vị trí của trưởng huynh ta thành Phiêu Kỵ tướng quân, trước khi ta lên đường, vốn định đưa cho hắn ta chiếc vòng bình an của Tam Thất, nhưng lúc đó Cậu Tiêu đang bàn chuyện hôn nhân, nghe nói là đích nữ của một gián nghị đại phu.
Ta nghĩ một chút, vẫn mang theo chiếc vòng bình an nhuốm m.á.u bên mình.
Khi xe ngựa qua cổng thành, ta kéo màn lên nhìn Thượng Kinh lần cuối.
Yêu hận tới lui, đảo mắt đã tan thành mây khói.
Thực ra trước khi chết, Phó Diễn còn nói với ta một câu.
Hắn nói, hắn cả đời tính kế, nhưng chỉ riêng chuyện yêu ta, hắn chưa từng thay đổi.
Nhưng ta đã không còn quan tâm, từ khi hắn đưa Khương Ánh Thu trở về, trái tim ta đã bị hắn đập vỡ.
Giờ đây không còn gì có thể trói buộc ta nữa.
Gió trên đỉnh núi thổi mạnh, dòng sông cuồn cuộn chảy.
Cuối cùng ta đã có được tự do.
"Các ngươi có bằng chứng gì?" Trưởng huynh nhìn lính cấm quân bằng ánh mắt sắc lạnh như dao.
"Hoàng thượng đã phái người điều tra, các ngươi đã cấu kết với nước Sở, có ý định mưu phản, thậm chí thư từ qua lại với nước Sở cũng đã nằm trong tay Hoàng thượng." Thống lĩnh cấm quân cười lạnh, "Nương nương, vi thần nói lại lần nữa, xin nương nương lui vào trong điện, nếu không thì đao kiếm không có mắt."
"Ha ha ha..." Ta không nhịn được cười, cười đến nỗi nước mắt rơi ra.
"Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, đúng là như vậy."
Ta đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, "Người Khương đã bị đánh cho không dám đến quấy rối trong mười năm, Tống gia đối với Phó Diễn mà nói, thật sự chỉ là một mối đe dọa lớn, không còn tác dụng gì khác."
"Thật to gan, dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng!" Thống lĩnh cấm quân rút kiếm chỉ vào ta, cấm quân phía sau hắn ta cũng đồng loạt rút kiếm.
Ta cười lạnh, bước chậm về phía trước, đến nơi mũi kiếm của hắn ta chỉ vào, hắn ta ngẩn ra một chút, nhưng vẫn thu kiếm lại, "Nếu nương nương còn bước thêm một bước nữa..."
Hắn ta chưa nói xong, đột nhiên ngã ngửa ra sau.
Một chiếc trâm cắm thẳng vào cổ hắn ta.
Thời gian xung quanh như ngừng lại một khoảnh khắc, sau đó không biết ai hô lên "Tru g.i.ế.c phản tặc!", cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Và ngay lúc đó, từ trong cung Minh Xuân, một nhóm hắc y nhân xông ra, giao chiến với đám cấm quân.
"Tướng quân!" Tiếng la của Yến Tuyết vang lên, ta quay lại, đón lấy kiếm Kinh Hồng mà nàng ấy ném qua.
Mỗi bước mỗi xa
Kinh Hồng vừa ra, kiếm phong kinh thế.
Ta cùng với những hắc y nhân giao chiến với lính cấm quân, chẳng bao lâu sau đã chiếm thế thượng phong.
Từ ngày ta xuất giá, Kinh Hồng chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, nhưng giờ đây cầm trong tay, ta vẫn cảm thấy nó như một thể với ta.
Cho đến khi ta g.i.ế.c hết lính cấm quân cuối cùng, mới có cảm giác như cách một thế hệ, như thể ta vẫn đang trên chiến trường, vung kiếm c.h.é.m thủ cấp của kẻ thù.
"Chư vị tướng sĩ, theo ta vào cung Sùng Dương, c.h.é.m c.h.ế.t tên cẩu Hoàng đế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kinh Hồng nhuốm máu, mũi kiếm chỉ vào cung Sùng Dương.
---
Sau khi Phó Diễn chết, Khương Ánh Thu phát điên, Khương gia đã trốn khỏi Thượng Kinh, nhưng trên đường đã bị bắt lại.
Đứa trẻ mà ta tự tay chọn tên là Phó Sách, là thiếu niên xuất sắc nhất trong tộc Phó thị, tài đức vẹn toàn, điều đáng quý hơn là có lòng nhân ái. Trước khi cậu ta đăng cơ, ta đã đưa cho cậu ta những bằng chứng tội ác của Khương Thừa tướng trong nhiều năm qua, cùng danh sách các quan lại liên quan sâu sắc.
Dù thiếu niên tư lịch còn thấp, nhưng hành động quyết đoán vang đội, sau khi lên ngôi, đã bắt đầu thanh trừng triều dã dựa trên vụ án của Khương Thừa tướng.
Còn phụ thân ta, nộp lại binh phù, ông nói rằng mình đã sống nửa đời người trên chiến trường, đối với đất nước với dân chúng không có gì phải thẹn với lương tâm, điều duy nhất ông nợ là mẫu thân của ta, vì vậy ông dự định mang tro cốt của mẫu thân ta đến Nguyệt thành nơi biên tái để định cư.
Đó là cố hương của mẫu thân ta, bà luôn muốn trở về đó, rất muốn được nhìn thấy thảo nguyên bao la vo tận, cùng những đàn bò đàn cừu.
Ta và trưởng huynh cũng dự định cùng đi, dù sao ở nơi này, không còn gì để ta lưu luyến.
Cận Tiêu đã tiếp nhận vị trí của trưởng huynh ta thành Phiêu Kỵ tướng quân, trước khi ta lên đường, vốn định đưa cho hắn ta chiếc vòng bình an của Tam Thất, nhưng lúc đó Cậu Tiêu đang bàn chuyện hôn nhân, nghe nói là đích nữ của một gián nghị đại phu.
Ta nghĩ một chút, vẫn mang theo chiếc vòng bình an nhuốm m.á.u bên mình.
Khi xe ngựa qua cổng thành, ta kéo màn lên nhìn Thượng Kinh lần cuối.
Yêu hận tới lui, đảo mắt đã tan thành mây khói.
Thực ra trước khi chết, Phó Diễn còn nói với ta một câu.
Hắn nói, hắn cả đời tính kế, nhưng chỉ riêng chuyện yêu ta, hắn chưa từng thay đổi.
Nhưng ta đã không còn quan tâm, từ khi hắn đưa Khương Ánh Thu trở về, trái tim ta đã bị hắn đập vỡ.
Giờ đây không còn gì có thể trói buộc ta nữa.
Gió trên đỉnh núi thổi mạnh, dòng sông cuồn cuộn chảy.
Cuối cùng ta đã có được tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro