Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An
Chương 3
Lạc Vị Ương
2025-03-30 12:16:39
Nói xong, nàng quay đầu quỳ xuống, mắt ngấn lệ:
"Công chúa, xin người cho nàng ấy một cơ hội!"
"Nàng ấy ngốc thôi, chưa từng thấy nam nhân."
"Bị người ta lừa dăm ba câu, liền tưởng là tình yêu chân thành. Xin người tha cho nàng ấy một mạng."
Sương Vi tốt của ta.
Đó mới là việc một người có tình có nghĩa nên làm.
Trong giấc mộng.
Câu chuyện kết thúc sau khi Tuyết Linh và Vệ Hà thành thân.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng một bên là tỳ nữ phản chủ, một bên là cánh tay đắc lực giúp Đoan Vương lên ngôi.
Khoảng cách về tiền tài, thân phận, quyền thế đều không tương xứng.
Ta không mấy tin tưởng vào cuộc sống của nàng ta sau khi thành thân.
Nàng đem tất cả để đặt cược vào lòng dạ một nam nhân.
Thế nhưng chính nàng còn không có lương tâm.
Thì sao có thể trông mong kẻ khác có lương tâm cho mình?
Dù vậy, ta vẫn muốn cho Sương Vi một cái thể diện.
"Ta cho ngươi một cơ hội."
"Nếu trong vòng một tháng, ngươi có thể thuyết phục Vệ Hà cưới ngươi."
"Ta sẽ đích thân cầu phụ hoàng ban hôn, thành toàn cho mối tình này của ngươi."
Tuyết Linh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cúi người xuống đất, dập đầu:
"Tạ ơn đại ân của công chúa! Nô tỳ nhất định khắc ghi trong lòng."
Thôi đi.
Mười năm cũng chẳng khắc nổi.
Vì một nam nhân lại có thể ghi nhớ sao?
Đừng dối ta nữa!
Còn ta để nàng ta tìm cách gả cho hắn chẳng phải vì thiện tâm gì.
Chỉ là muốn xem trò cười thôi.
Ta xoay người bước đi.
Sau lưng, nàng ta cất cao giọng, tha thiết nói:
"Công chúa, bất kể người tin hay không…"
"Nô tỳ chưa từng có ý hại người."
"Nô tỳ biết rõ thân phận thấp hèn, chẳng thể bước chân vào hầu phủ."
"Nô tỳ chỉ nghĩ nếu người ở bên chàng, nô tỳ có thể ngày ngày nhìn thấy chàng."
"Nô tỳ chỉ có chút tư tâm ấy, không còn gì khác."
"Người rất tốt, là nô tỳ không xứng."
Lệ nàng như suối trào.
Còn lòng ta lạnh lẽo như băng.
Tối đó.
Sương Vi trằn trọc khó ngủ.
Còn ta cũng chẳng yên giấc.
Ta lại mơ một giấc mơ.
Trong mộng, Tuyết Linh và Vệ Hà thành thân.
Vệ Hà nâng khăn cưới lên, cười tươi như hoa.
Còn Tuyết Linh thì vừa cười vừa rơi lệ.
Nàng cầm trâm cài, bất ngờ đ.â.m mạnh vào cổ Vệ Hà.
Máu văng tung tóe, đỏ thẫm khuôn mặt trắng như tuyết của nàng.
Nàng cứ thế đ.â.m đi đ.â.m lại, thần sắc có vài phần điên dại.
"Rõ ràng ngươi đã hứa sẽ tha cho công chúa một mạng, cớ sao lại g.i.ế.c người? Tại sao?!"
Ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trời đã sáng rõ.
Ta cứ mãi suy nghĩ về giấc mơ ấy.
Có lẽ Tuyết Linh nói thật.
Nhưng một khi đã rơi xuống vực sâu, thì sẽ không có điểm dừng.
Ban đầu chỉ nghĩ là một lỗi lầm nhỏ.
Nhưng từng sai lầm nhỏ ấy sẽ kéo con người xuống tận đáy địa ngục.
Huống chi, phản bội chính là phản bội.
Dù phản nửa phần hay phản trọn mười phần.
Cũng chẳng cao quý hơn là bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
6
Ta bỏ ra số bạc lớn, mua lại căn nhà sát cạnh phủ Quảng Bình hầu.
Rồi dọn đến ở căn phòng ngay bên cạnh phòng của Vệ Hà.
Chỉ cách nhau một bức tường.
Tiếng lòng của Vệ Hà có thể truyền đến tai ta một cách rõ ràng như tiếng nói.
【Thật đáng chết, rõ ràng Triệu Thục An có thể nghe thấy tiếng lòng ta, sao lại không mắc bẫy?】
【Chẳng lẽ là do ta diễn chưa đủ nhập tâm?】
【Khốn thật, mẫu thân còn bị lừa, vì sao nàng ta không trúng kế?】
【Tiện nhân kia, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ c.h.ế.t dưới tay ta.】
Ta: "……"
Mặt thì xấu, mà tưởng tượng cũng phong phú thật đấy.
【Không biết đại ca với nha hoàn kia đã "thành chuyện" chưa.】
【Nếu thật sự đã xảy ra rồi, mẫu thân nhất định sẽ càng thêm ghét đại ca.】
【Nhi tử dòm ngó nha hoàn thân cận của mẫu thân, mà còn là tiểu mỹ nhân từng được phụ thân khen ngợi.】
【Ha ha ha ha, đại ca tiêu rồi.】
【Chỉ tiếc, m.ô.n.g ta còn đau, không đi xem được trò vui.】
Ta: "……"
Thật biết gây chuyện đấy.
Khi ám vệ của ta tìm tới.
Thì Vệ Tiêu đã đánh ngất nha hoàn bị hạ dược, đặt vào trong thùng nước lạnh.
Còn bản thân hắn thì loạng choạng chạy ra sân, không chút do dự nhảy luôn xuống hồ.
Tâm trạng ta lúc ấy cũng nhẹ nhõm không ít.
Vệ Tiêu thông minh hơn ta tưởng nhiều.
Thế cũng đỡ cho ta phải ra tay nhiều lần.
Nhưng mà gây chuyện ấy mà.
Có qua thì phải có lại.
Ta sai người bắt một con rắn, lén thả vào phòng của Vệ Hà.
Trời lành lạnh.
Con rắn kia lập tức bò đến chỗ ấm.
Chẳng bao lâu sau, ta đã nghe được tiếng thét thảm thiết của Vệ Hà:
"Rắn, rắn, rắn… có rắn…"
"Đừng, đừng chui vào đó!"
"Aaaa, đau quá…"
"Cứu mạng…"
Ta chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.
Chỗ hắn nói là chỗ nào vậy nhỉ?
Không phải là… ‘chỗ đó’ chứ?
"……"
Ấy chà!
Không nhìn ra, bắt đại nhầm phải con rắn không đứng đắn rồi.
Nhà họ Vệ giờ đúng là náo nhiệt vô cùng.
Đầu tiên là đại công tử rơi xuống nước.
Giờ đến nhị công tử bị rắn "mạo phạm".
Phu nhân Quảng Bình hầu khóc lóc thảm thiết, miệng cứ lẩm bẩm nhà cửa bất an, nói rằng ngày mai phải lên núi dâng hương bái Phật.
Ta ở phòng bên nghe xong, trong lòng hơi tiếc nuối.
Không được tận mắt xem trò vui.
Tiếc thật đấy.
7
Sự đời vốn chẳng có cái gọi là tệ nhất, chỉ có tệ hơn.
Khi phủ Quảng Bình hầu còn đang rối như canh hẹ.
Thì bên ngoài, lời đồn đã bay khắp ngõ hẻm, lan truyền như gió cuốn.
Ai ai cũng nói, hôm đó Vệ nhị công tử xông vào Phật tự, mục đích không phải vì công chúa.
Mà là vì một tiểu cung nữ bên cạnh công chúa.
Hai người lớn lên cùng nhau từ thuở bé, là thanh mai trúc mã.
Chỉ tiếc, một bên là thiếu gia nhà hầu phủ, một bên là cung nữ thân phận thấp kém.
Thân phận khác biệt trời vực, vốn chẳng thể thành đôi.
Thế mà vị công tử kia, cuối cùng vẫn không chịu nổi tương tư giày vò, mạo hiểm xông vào.
Chỉ để được gặp lại người trong lòng một lần.
"Công chúa, xin người cho nàng ấy một cơ hội!"
"Nàng ấy ngốc thôi, chưa từng thấy nam nhân."
"Bị người ta lừa dăm ba câu, liền tưởng là tình yêu chân thành. Xin người tha cho nàng ấy một mạng."
Sương Vi tốt của ta.
Đó mới là việc một người có tình có nghĩa nên làm.
Trong giấc mộng.
Câu chuyện kết thúc sau khi Tuyết Linh và Vệ Hà thành thân.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng một bên là tỳ nữ phản chủ, một bên là cánh tay đắc lực giúp Đoan Vương lên ngôi.
Khoảng cách về tiền tài, thân phận, quyền thế đều không tương xứng.
Ta không mấy tin tưởng vào cuộc sống của nàng ta sau khi thành thân.
Nàng đem tất cả để đặt cược vào lòng dạ một nam nhân.
Thế nhưng chính nàng còn không có lương tâm.
Thì sao có thể trông mong kẻ khác có lương tâm cho mình?
Dù vậy, ta vẫn muốn cho Sương Vi một cái thể diện.
"Ta cho ngươi một cơ hội."
"Nếu trong vòng một tháng, ngươi có thể thuyết phục Vệ Hà cưới ngươi."
"Ta sẽ đích thân cầu phụ hoàng ban hôn, thành toàn cho mối tình này của ngươi."
Tuyết Linh thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cúi người xuống đất, dập đầu:
"Tạ ơn đại ân của công chúa! Nô tỳ nhất định khắc ghi trong lòng."
Thôi đi.
Mười năm cũng chẳng khắc nổi.
Vì một nam nhân lại có thể ghi nhớ sao?
Đừng dối ta nữa!
Còn ta để nàng ta tìm cách gả cho hắn chẳng phải vì thiện tâm gì.
Chỉ là muốn xem trò cười thôi.
Ta xoay người bước đi.
Sau lưng, nàng ta cất cao giọng, tha thiết nói:
"Công chúa, bất kể người tin hay không…"
"Nô tỳ chưa từng có ý hại người."
"Nô tỳ biết rõ thân phận thấp hèn, chẳng thể bước chân vào hầu phủ."
"Nô tỳ chỉ nghĩ nếu người ở bên chàng, nô tỳ có thể ngày ngày nhìn thấy chàng."
"Nô tỳ chỉ có chút tư tâm ấy, không còn gì khác."
"Người rất tốt, là nô tỳ không xứng."
Lệ nàng như suối trào.
Còn lòng ta lạnh lẽo như băng.
Tối đó.
Sương Vi trằn trọc khó ngủ.
Còn ta cũng chẳng yên giấc.
Ta lại mơ một giấc mơ.
Trong mộng, Tuyết Linh và Vệ Hà thành thân.
Vệ Hà nâng khăn cưới lên, cười tươi như hoa.
Còn Tuyết Linh thì vừa cười vừa rơi lệ.
Nàng cầm trâm cài, bất ngờ đ.â.m mạnh vào cổ Vệ Hà.
Máu văng tung tóe, đỏ thẫm khuôn mặt trắng như tuyết của nàng.
Nàng cứ thế đ.â.m đi đ.â.m lại, thần sắc có vài phần điên dại.
"Rõ ràng ngươi đã hứa sẽ tha cho công chúa một mạng, cớ sao lại g.i.ế.c người? Tại sao?!"
Ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trời đã sáng rõ.
Ta cứ mãi suy nghĩ về giấc mơ ấy.
Có lẽ Tuyết Linh nói thật.
Nhưng một khi đã rơi xuống vực sâu, thì sẽ không có điểm dừng.
Ban đầu chỉ nghĩ là một lỗi lầm nhỏ.
Nhưng từng sai lầm nhỏ ấy sẽ kéo con người xuống tận đáy địa ngục.
Huống chi, phản bội chính là phản bội.
Dù phản nửa phần hay phản trọn mười phần.
Cũng chẳng cao quý hơn là bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
6
Ta bỏ ra số bạc lớn, mua lại căn nhà sát cạnh phủ Quảng Bình hầu.
Rồi dọn đến ở căn phòng ngay bên cạnh phòng của Vệ Hà.
Chỉ cách nhau một bức tường.
Tiếng lòng của Vệ Hà có thể truyền đến tai ta một cách rõ ràng như tiếng nói.
【Thật đáng chết, rõ ràng Triệu Thục An có thể nghe thấy tiếng lòng ta, sao lại không mắc bẫy?】
【Chẳng lẽ là do ta diễn chưa đủ nhập tâm?】
【Khốn thật, mẫu thân còn bị lừa, vì sao nàng ta không trúng kế?】
【Tiện nhân kia, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ c.h.ế.t dưới tay ta.】
Ta: "……"
Mặt thì xấu, mà tưởng tượng cũng phong phú thật đấy.
【Không biết đại ca với nha hoàn kia đã "thành chuyện" chưa.】
【Nếu thật sự đã xảy ra rồi, mẫu thân nhất định sẽ càng thêm ghét đại ca.】
【Nhi tử dòm ngó nha hoàn thân cận của mẫu thân, mà còn là tiểu mỹ nhân từng được phụ thân khen ngợi.】
【Ha ha ha ha, đại ca tiêu rồi.】
【Chỉ tiếc, m.ô.n.g ta còn đau, không đi xem được trò vui.】
Ta: "……"
Thật biết gây chuyện đấy.
Khi ám vệ của ta tìm tới.
Thì Vệ Tiêu đã đánh ngất nha hoàn bị hạ dược, đặt vào trong thùng nước lạnh.
Còn bản thân hắn thì loạng choạng chạy ra sân, không chút do dự nhảy luôn xuống hồ.
Tâm trạng ta lúc ấy cũng nhẹ nhõm không ít.
Vệ Tiêu thông minh hơn ta tưởng nhiều.
Thế cũng đỡ cho ta phải ra tay nhiều lần.
Nhưng mà gây chuyện ấy mà.
Có qua thì phải có lại.
Ta sai người bắt một con rắn, lén thả vào phòng của Vệ Hà.
Trời lành lạnh.
Con rắn kia lập tức bò đến chỗ ấm.
Chẳng bao lâu sau, ta đã nghe được tiếng thét thảm thiết của Vệ Hà:
"Rắn, rắn, rắn… có rắn…"
"Đừng, đừng chui vào đó!"
"Aaaa, đau quá…"
"Cứu mạng…"
Ta chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.
Chỗ hắn nói là chỗ nào vậy nhỉ?
Không phải là… ‘chỗ đó’ chứ?
"……"
Ấy chà!
Không nhìn ra, bắt đại nhầm phải con rắn không đứng đắn rồi.
Nhà họ Vệ giờ đúng là náo nhiệt vô cùng.
Đầu tiên là đại công tử rơi xuống nước.
Giờ đến nhị công tử bị rắn "mạo phạm".
Phu nhân Quảng Bình hầu khóc lóc thảm thiết, miệng cứ lẩm bẩm nhà cửa bất an, nói rằng ngày mai phải lên núi dâng hương bái Phật.
Ta ở phòng bên nghe xong, trong lòng hơi tiếc nuối.
Không được tận mắt xem trò vui.
Tiếc thật đấy.
7
Sự đời vốn chẳng có cái gọi là tệ nhất, chỉ có tệ hơn.
Khi phủ Quảng Bình hầu còn đang rối như canh hẹ.
Thì bên ngoài, lời đồn đã bay khắp ngõ hẻm, lan truyền như gió cuốn.
Ai ai cũng nói, hôm đó Vệ nhị công tử xông vào Phật tự, mục đích không phải vì công chúa.
Mà là vì một tiểu cung nữ bên cạnh công chúa.
Hai người lớn lên cùng nhau từ thuở bé, là thanh mai trúc mã.
Chỉ tiếc, một bên là thiếu gia nhà hầu phủ, một bên là cung nữ thân phận thấp kém.
Thân phận khác biệt trời vực, vốn chẳng thể thành đôi.
Thế mà vị công tử kia, cuối cùng vẫn không chịu nổi tương tư giày vò, mạo hiểm xông vào.
Chỉ để được gặp lại người trong lòng một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro