Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Chương 2

Lạc Vị Ương

2025-03-30 12:16:39

4

 

Hiện giờ ta không sao cả.

 

Nhưng khi thấy được huynh ấy, lòng ta vẫn vô cùng vui mừng.

 

Trong mộng, dù phụ hoàng chán ghét ta, thái tử ca ca vẫn luôn hết mực bảo vệ.

 

Cuối cùng, ca ca bị phế, ta bị giết.

 

Kẻ lên ngôi là Đoan Vương.

 

Việc đầu tiên sau khi đăng cơ, Đoan Vương chính là ban thưởng cho Vệ Hà, phong hầu phủ lên thành công phủ.

 

Vệ Hà cưới Tuyết Linh, thành một chuyện thanh mai trúc mã khiến người người ca tụng.

 

Khi ấy, ta mới biết.

 

Trước khi Tuyết Linh nhập cung, nàng từng sống sát vách mẹ ruột của Vệ Hà, cùng Vệ Hà lớn lên từ thuở bé.

 

Về sau, Vệ Hà tiến vào hầu phủ.

 

Nàng thì nhập cung làm cung nữ.

 

Tình cảm từ thuở thiếu thời, sét đánh cũng không dập nổi.

 

Thế mà ta lại không biết lượng sức, cứ ngỡ tình nghĩa nhiều năm hầu hạ bên ta, đủ để sánh với tình cảm thời thơ ấu của họ.

 

Ta chưa từng hoài nghi Tuyết Linh.

 

Thật đáng chết!

 

Ta khoác lấy tay huynh ấy, mỉm cười nói:

 

"Muội rất ổn, không có chuyện gì."

 

"Chỉ là muội vẫn thấy rất lạ, một tiểu công tử nho nhỏ, sao có thể lặng lẽ tránh được thị vệ mà vào được viện của muội?"

 

"Chẳng lẽ hắn biết võ công thật?"

 

Ánh mắt thái tử ca ca thoáng lạnh đi.

 

"Thục An, là do ta sơ suất. Chuyện này, ta nhất định sẽ cho muội một lời giải thích."

 

Thị vệ trong phủ công chúa bị người khác thâm nhập, chuyện này không phải chuyện nhỏ.

 

Thế lực của Đoan Vương, so với những gì ta từng nghĩ còn thâm sâu và đáng sợ hơn nhiều.

 

Ta tiến cung, bái kiến phụ hoàng.

 

Phụ hoàng vừa mới trách phạt xong Quảng Bình hầu.

 

Thấy ta ló đầu vào, liền bực bội nói:

 

"Chưa c.h.ế.t à? Còn không mau vào đây!"

 

"Vâng ạ!"

 

Ta lon ton chạy tới, bổ nhào vào lòng phụ hoàng.

 

Hiện tại, người vẫn còn thương ta.

 

Không phải là vị đế vương lạnh lùng, vô tình trong mộng kia.

 

Người yêu thương mẫu hậu ta sâu đậm, sau khi mẫu hậu mất, vẫn luôn yêu chiều ta và ca ca.

 

Ta thật không dám tưởng tượng, nếu một ngày người không còn yêu ta nữa, cuộc sống sẽ trở nên thế nào.

 

Ác mộng đó chắc hẳn là long trời lở đất.

 

Mắt ta đỏ hoe.

 

Phụ hoàng giật mình.

 

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cái thằng nhóc nhà họ Vệ kia thật sự dám mạo phạm con?"

 

Ta lắc đầu:

 

"Không đến mức ấy, nữ nhi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ thôi."

 

"Rõ ràng là Vệ Hà đắc tội với nữ nhi, tại sao Quảng Bình hầu phủ lại phạt Vệ Tiêu, bắt huynh ấy quỳ ở từ đường?"

 

"Phải chăng Quảng Bình hầu coi thường nữ nhi? Hay là ông ta không tin vào phán đoán của nữ nhi?"

 

"Hay là ông ta sủng thiếp diệt thê, thiên vị thứ tử, hà khắc trưởng tử?"

 

Ánh mắt phụ hoàng lập tức lạnh băng.

 

Hồng Trần Vô Định

Sủng thiếp diệt thê.

 

Đó là điều phụ hoàng tuyệt không thể dung thứ.

 

Trong lòng người, mẫu hậu ta có vị trí vô cùng tôn quý.

 

Ai dám sủng thiếp diệt thê, chính là khi quân phạm thượng, là bôi nhọ gia pháp tổ tông.

 

Ngay đêm đó, một đạo thánh chỉ khiển trách được gửi đến hầu phủ.

 

Quảng Bình hầu lập tức run rẩy sai người đưa Vệ Tiêu ra khỏi từ đường, còn Vệ Hà thì bị đẩy vào thay chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta cùng Sương Vi trò chuyện, bàn luận về việc này.

 

Sương Vi vỗ tay reo lên:

 

"Thật hả dạ! Cái tên tiểu tử thúi kia, tưởng mình có chút tuấn tú liền ngang ngược vô lối!"

 

"Ai biết hắn có phải đang định dùng mánh khóe này để quyến rũ công chúa?"

 

"Nếu ai cũng lấy cớ đi lạc đường…"

 

"Chẳng phải thiên hạ sẽ loạn hết sao?"

 

"Vậy thì những người luôn giữ quy củ, chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi sao?"

 

Ta khen: "Nói hay lắm! Phải thưởng!"

 

Ta tháo cây trâm vàng trên đầu, cài lên tóc Sương Vi. Nàng vui như mở hội, lập tức chạy đi soi gương.

 

Một nữ tử tốt như thế, hoạt bát, xinh xắn, đáng lẽ phải sống thật lâu thật vui vẻ.

 

Trong mộng, sao lại có thể bị người ta bóp cổ đến chết?

 

Tuyết Linh, sao nàng ta lại ra tay được chứ?

 

Ta khẽ cười lạnh:

 

"Hừ! Tên tiểu tử kia đêm nay khó mà toàn mạng."

 

Sương Vi chợt quay đầu lại, khẽ gọi: "Điện hạ…"

 

Ta gật đầu, ghé sát tai nàng khẽ nói:

 

"Tiểu mỹ nhân, ngươi đẹp lắm."

 

Sương Vi đỏ bừng mặt.

 

"Điện hạ, người thật là…"

 

Chúng ta cười cười nói nói.

 

Trong gương, phản chiếu gương mặt cứng đờ của Tuyết Linh.

 

Nàng gắng gượng trấn định, thu dọn đồ đạc, kiếm cớ ra ngoài lấy đồ trong kho.

 

Không bao lâu, ám vệ hồi báo, nàng đã cùng người gặp mặt.

 

Mọi thứ rốt cuộc cũng sáng tỏ.

 

Nàng ta đã tự tay chặt đứt con đường sống duy nhất của mình.

 

Còn ta, rốt cuộc cũng có thể gióng lên hồi chuông báo tử rồi.

 

5

 

Khi ta đến nơi, Tuyết Linh đã bị thị vệ bắt lại.

 

Nàng quỳ rạp dưới đất, sắc mặt đầy vẻ bi ai.

 

"Công chúa, nô tỳ thật sự chỉ là tán gẫu đôi câu với người ngoài, chưa từng nói lời nào quá phận."

 

"Nô tỳ hầu hạ bên công chúa đã mười năm, người là người hiểu rõ nô tỳ nhất mà!"

 

Mười năm đấy!

 

Thời gian đâu phải ngắn ngủi gì.

 

Nhưng sự thật lại bày ra rành rành trước mắt.

 

Thời gian là thứ vô dụng nhất.

 

Nó có khi thất bại trước một cái nhìn đầu tiên, có lúc chẳng sánh nổi ơn cứu mạng, và cũng thường lép vế trước tình nghĩa từ thuở ấu thơ.

 

Thứ duy nhất mà thời gian làm được, chính là khiến người ta già đi.

 

Ta nhìn thẳng vào nàng, giọng điềm đạm:

 

"Hoảng hốt gì chứ, bổn cung đã nói gì đâu?"

 

"Ngươi gấp gáp như vậy, là sợ bổn cung không tin ngươi?"

 

"Hay là sợ mình c.h.ế.t rồi, sẽ không còn gặp được người trong lòng nữa?"

 

Tuyết Linh á khẩu không thốt nên lời.

 

Nàng hẳn đã đoán ra.

 

Rằng ta biết được nhiều hơn những gì nàng tưởng.

 

Cuối cùng, nàng thật sự rơi lệ.

 

"Công chúa…"

 

Sương Vi giận quá, lập tức giáng cho nàng một bạt tai.

 

"Ngươi điên rồi sao?"

 

"Vì một nam nhân mà phản bội công chúa ư?"

 

"Chúng ta bên nhau mười năm đấy! Những tháng ngày ấy, ngươi đều quên sạch rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Số ký tự: 0