Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Chương 1

Lạc Vị Ương

2025-03-30 12:16:39

01

 

Tiểu công tử kia bị thị vệ ấn xuống ghế dài, "bốp bốp bốp" mà chịu phạt trượng.

 

Hắn bị nhét giẻ vào miệng, mặt đỏ như m.á.u, mồ hôi tuôn như mưa.

 

Thế nhưng, tiếng lòng lại chưa từng ngơi nghỉ:

 

【Hu hu hu, ta thật sự không biết nơi này là cấm viện mà!】

 

【Nếu không phải sợ bị đại ca hãm hại, ta cũng chẳng đến nỗi phải lạc bước đến đây.】

 

【Thế này sau này ta còn mặt mũi nào mà làm người nữa, chi bằng c.h.ế.t luôn cho xong!】

 

【Chỉ khổ mẫu thân ta, người còn đang chờ ta trở về...】

 

Tiếng lòng của hắn, thật khiến người ta cảm thấy thú vị.

 

Nếu không phải vì giấc mộng kia.

 

Chỉ e ta đã như trong mộng, tưởng mình phát hiện ra bí mật giấu kín, trong lòng dâng lên thương cảm với hắn.

 

Nào hay, trên đời này, người bày cờ chung quy vẫn là số ít, còn phần lớn... từ đầu đến cuối chỉ là quân cờ mà thôi.

 

Sau khi tỉnh mộng, ta liền sai người tra xét hắn.

 

Hắn tên là Vệ Hà.

 

Trên mặt giấy, là đích thứ tử của Quảng Bình hầu phủ.

 

Kỳ thực, chỉ là con của một tiểu thiếp mà Quảng Bình hầu từng nuôi bên ngoài.

 

Sau khi tiểu thiếp qua đời, hắn mới được đưa về nhà họ Vệ.

 

Ban đầu chỉ được nuôi như một thứ tử.

 

Nào ngờ, chẳng biết vì sao, lại nhiều lần được Quảng Bình hầu phu nhân yêu thích, dần dần trở thành đích thứ tử trong miệng người đời, được sủng ái hết mực.

 

Trái ngược hẳn với hắn.

 

Chính là con ruột của Quảng Bình hầu phu nhân – Vệ Tiêu – lại chẳng có số mệnh tốt lành như vậy.

 

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn từ một công tử ôn nhã như ngọc, được người đời khen ngợi là trăng thanh gió mát, lại bị miệng thế hóa thành một tên ác bá ngang ngược, tánh khí tàn độc, lòng dạ đố kỵ.

 

Sự thay đổi trong đó, thật khiến người ta phải suy ngẫm.

 

Ta có vài phần phỏng đoán, song vẫn chưa thể xác minh.

 

Hôm nay ta đến đây lễ Phật, vốn đã đoán rằng Vệ Hà có khả năng sẽ đến.

 

Không ngờ, mọi việc lại xảy ra đúng như trong giấc mộng.

 

Chỉ là lần này, ta đã đưa ra một lựa chọn khác.

 

Liệu có thể nghịch thiên cải mệnh hay chăng, vẫn còn chưa rõ...

 

Nhưng ta thật mong đợi kết cục lần này.

 

02

 

Đợi đến khi Vệ Hà chịu xong ba mươi trượng.

 

Ta ngẩng mắt lên, mỉm cười ung dung nhìn hắn.

 

"Người đâu, đem hắn khiêng về phủ Quảng Bình hầu, chuyển lời với Quảng Bình hầu rằng hắn tự tiện xông vào cấm viện, lại có ý đồ rình rập công chúa. Xin hầu gia cho bổn cung một lời giải thích."

 

Vẻ mặt Vệ Hà thoáng chốc cứng lại.

 

【Sao lại thành ra thế này?】

 

【Không nên như vậy mới phải!】

 

Hắn vội vàng mở miệng biện bạch cho bản thân.

 

"Điện hạ, tại hạ tuyệt không có ý rình rập công chúa, chỉ là… chỉ là đi nhầm đường mà thôi…"

 

Lúc này, thị nữ bên cạnh ta là Tuyết Linh lên tiếng:

 

"Điện hạ, chi bằng việc này cứ âm thầm giải quyết thì hơn. Nếu để truyền ra ngoài, e sẽ tổn hại đến danh tiếng của điện hạ. Vì một người như thế… không đáng để hủy hoại thanh danh của người."

 

Ta ngẩng mắt nhìn nàng.

 

Tuyết Linh nửa quỳ, vẻ mặt thành khẩn, tựa hồ thật lòng suy nghĩ vì ta.

 

Nhưng trong giấc mộng kia.

 

Chính nàng ta cùng Vệ Hà cấu kết.

 

Một trong, một ngoài.

 

Đẩy ta từng bước đến bước đường cùng.

 

Ta không phản bác lời Tuyết Linh, cũng chẳng sai nàng đứng dậy, chỉ nhàn nhạt cất tiếng:

 

"Thêm mười trượng nữa."

 

"Dạ!"

 

Tiếng "bốp bốp" của bản trượng lại vang lên trong sân.

 

Tuyết Linh vẫn nửa quỳ, mồ hôi túa ra trên trán.

 

Vừa vì lo lắng, cũng vừa vì thẹn thùng.

 

Còn Vệ Hà cuối cùng tiếng lòng cũng im bặt.

 

Ta đoán, nếu còn chưa chịu dừng, e là sắp buông lời mắng chửi ta rồi.

 

Mà như thế thì chỉ chuốc lấy đường c.h.ế.t mà thôi.

 

Sau mười trượng nữa, hình phạt kết thúc, khóe miệng Vệ Hà rỉ m.á.u, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.

 

Ta đứng dậy, nhìn qua vết thương trên m.ô.n.g hắn, m.á.u t.h.ị.t lẫn lộn, khẽ tặc lưỡi một tiếng.

 

"Thật bẩn thỉu!"

 

Lông mi hắn khẽ run, đầu hơi lệch đi, quả nhiên đã thật sự ngất xỉu.

 

Ta liền sai người đưa hắn trở về.

 

Trên đường, trống chiêng vang rền, pháo hoa nở rộ, mở đường nghênh ngang.

 

Có người hỏi, thì cứ thành thật nói rõ.

 

Tin rằng chưa đến một buổi sáng, toàn kinh thành đều sẽ biết rằng Quảng Bình hầu phủ có một tên háo sắc, dám tự tiện xông vào cấm viện, lại còn rình rập công chúa hoàng gia.

 

Xử lý xong mọi chuyện.

 

Ta trở vào phòng, trang điểm chỉnh tề.

 

Căn Tây Sương phòng mà Vệ Hà từng nhắc đến trong cơn mê sảng, khiến ta thấy hứng thú không ít.

 

Trong mộng, ta chẳng những tha cho hắn.

 

Còn sai người điều tra căn phòng ấy.

 

Quả nhiên, trong đó giấu một nữ tử phong trần.

 

Chỉ là giấc mộng quá ngắn, mọi chuyện vẫn còn mơ hồ, chưa kịp rõ ràng.

 

Chỉ nhớ rằng, mọi người khi ấy đều tin là Vệ Tiêu cố tình dùng mỹ nhân kế hãm hại Vệ Hà.

 

Vì chuyện đó mà Vệ Tiêu bị trục xuất khỏi nhà họ Vệ.

 

Danh vị thế tử của hầu phủ liền rơi vào tay Vệ Hà.

 

Bây giờ, tất nhiên ta phải đích thân đi xem thử dung mạo của nữ tử phong trần kia.

 

Lần đầu trong đời, muốn mở rộng tầm mắt.

 

Ta cải nam trang, vận một y phục công tử tuấn tú, ung dung bước ra ngoài.

 

Đám người phía sau cũng nối gót theo sau.

 

Ta dừng lại, khẽ liếc mắt nhìn Tuyết Linh một cái.

 

Lập tức, thị nữ bên cạnh tên Sương Vi cất giọng lạnh lùng:

 

"Cứ tiếp tục quỳ đó đi. Xưa nay vẫn có câu 'chủ bị sỉ nhục, tỳ nên c.h.ế.t theo'. Tận mắt thấy chủ tử bị làm nhục mà còn ra mặt cầu xin cho kẻ háo sắc kia, thật không hiểu ngươi đang đứng về phía ai. Ngươi nên tự vấn lại xem, chủ tử của ngươi rốt cuộc là ai mới được."

 

Hay cho một câu nói.

 

Xưa nay ta luôn thích Tuyết Linh dịu dàng, chê Sương Vi lắm lời.

 

Nhưng lúc này đây, những lời Sương Vi nói, thực sự khiến ta sảng khoái trong lòng.

 

Tuyết Linh mắt đỏ hoe, nước mắt lộp bộp rơi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trước kia ta luôn không nỡ thấy nàng đau khổ.

 

Nhưng bây giờ...

 

"Khóc cái gì, xấu c.h.ế.t đi được."

 

Tuyết Linh ngẩn người, nước mắt cũng quên cả rơi.

 

Ta mỉm cười khẽ khàng, ngẩng cao đầu, bước đi đầy khí thế.

 

Ta phải đi mở mang tầm mắt đây!

 

Tới Tây Sương phòng.

 

Vừa đẩy cửa bước vào.

 

Một nữ tử liền nhào tới, ôm chặt lấy ta.

 

"Công tử! Xin công tử cứu thiếp, thiếp bị người ta hạ dược, cầu xin công tử cứu thiếp, thiếp nguyện khắc cốt ghi tâm, báo đáp ơn đức này cả đời."

 

Miệng thì nói lời van xin, nhưng tay lại lập tức động vào y phục ta, muốn cởi.

 

Ta lập tức bắt lấy cổ tay nàng.

 

Rồi giơ tay ra sau, khẽ bẻ hai cái làm ám hiệu.

 

Tức thì, hai thị vệ tiến vào.

 

Ta khẽ cười:

 

"Hai người chơi thì có gì thú vị? Chúng ta bốn người cùng chơi, chẳng phải càng vui hơn sao?"

 

3

 

Ánh mắt mơ màng của cô nương kia lập tức trở nên tỉnh táo.

 

Nàng đẩy ta ra một cái thật mạnh.

 

"Ngươi điên rồi sao? Rõ ràng đã nói không phải như thế này."

 

"Chẳng phải bảo chỉ giả vờ một chút thôi sao!"

 

"Nếu ngươi nuốt lời, ta sẽ đi ngay!"

 

Ta khẽ nhếch môi cười lạnh.

 

"Đã nói rõ là thế nào? Bổn cung… à không, bổn công tử muốn thế nào thì là thế ấy, đừng không biết điều."

 

"Ngươi… đồ lừa đảo! Rõ ràng các ngươi nói, ta chỉ cần diễn một màn kịch, đến lúc đó đổ hết tội lên đầu Vệ đại công tử là xong. Sao giờ lại tráo trở thế này! Tránh ra, thả ta đi!"

 

Nàng nói một hơi, rồi liều lĩnh lao qua giữa ta và hai thị vệ, toan bỏ chạy.

 

Thế nhưng vừa xông ra khỏi cửa phòng, nàng liền khựng lại.

 

Vì bên ngoài đã sớm vây đầy người.

 

Trong số đó có cả Vệ Tiêu mà nàng vừa nhắc tới.

 

Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn chán ghét mà nhìn nàng.

 

Nàng kinh hoảng ngoảnh lại, hỏi một câu khô khốc:

 

"Ngươi… rốt cuộc là ai?"

 

Sương Vi đã sớm tinh ý sai người mang ghế tới.

 

Ta thản nhiên ngồi xuống, thần sắc ung dung tự tại.

 

Sương Vi đứng bên, bày ra dáng vẻ của đại cung nữ, kiêu ngạo lại nghiêm trang.

 

"Có công chúa Vĩnh Khang ở đây, còn không mau quỳ xuống?"

 

Chân nàng mềm nhũn, ngơ ngác quỳ rạp xuống đất, cả người run như cầy sấy.

 

Ta khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, giọng ôn hòa vang lên:

 

"Xét thấy ngươi dung mạo xinh đẹp như hoa, bổn cung cho ngươi một cơ hội chuộc tội lập công."

 

"Bây giờ ngươi nói thật ra, bổn cung có thể tha mạng cho ngươi."

 

"Còn nếu không, thì đừng trách bổn cung trị tội ngươi khi quân phạm thượng."

 

Nữ tử kia run rẩy không thôi, trong mắt là nỗi hoảng loạn không thể che giấu.

 

Cuối cùng, nàng chọn giữ mạng.

 

"Xin công chúa tha mạng!"

 

"Là có người tìm đến dân nữ, cho dân nữ một trăm lượng bạc."

 

"Nói lát nữa Vệ nhị công tử sẽ vào phòng, chỉ cần dân nữ ôm lấy hắn, sẽ có người lập tức xông vào bắt gian."

 

"Đến khi ấy, dân nữ chỉ cần cắn c.h.ế.t không buông, nói rằng là do Vệ đại công tử sai khiến, cố tình hãm hại nhị công tử là được."

 

"Dân nữ chỉ là kẻ làm thuê, tuyệt không có ý mạo phạm công chúa, xin công chúa rộng lòng tha thứ!"

 

Mọi người lập tức xôn xao, bàn tán không ngớt, xì xào chỉ trỏ.

 

Kẻ quen biết Vệ Tiêu thì nhìn hắn đầy vẻ đồng cảm.

 

Ta khẽ giơ tay, ra hiệu mang nữ tử kia lui xuống, tiếp tục thẩm tra.

 

Sau đó, ánh mắt ta đầy hứng thú nhìn về phía Vệ Tiêu.

 

"Vệ đại công tử, xem ra có người muốn hại ngươi đấy."

 

Vệ Tiêu trầm mặc giây lát, rồi khom người hành lễ:

 

"Tại hạ tạ ơn công chúa cứu giúp."

 

Sự việc đã xong.

 

Ta không còn lòng dạ nào để tiếp tục lễ Phật nữa.

 

Liền sai người mời trụ trì đến, lạnh giọng phân phó:

 

"Chùa chiền thanh tịnh, cớ sao lại để thành nơi chứa chấp bẩn thỉu, dung túng kẻ làm điều trái với luân thường đạo lý như thế?"

 

Hồng Trần Vô Định

"Nếu trụ trì không thể quản nổi ngôi chùa này, thì giao cho người có khả năng hơn đi là vừa."

 

Lão hòa thượng trên trán mồ hôi tuôn như mưa.

 

Sau khi ta rời đi, lập tức tuyên bố đóng cửa chùa để điều tra toàn diện.

 

Lúc ta xuống núi, tin tức từ Quảng Bình hầu phủ cũng đã truyền tới.

 

Quảng Bình hầu vào cung xin tội.

 

Phu nhân lo lắng, vội vàng mời đại phu.

 

Vệ Hà thì khóc lóc kể oan tình.

 

Vệ Tiêu lại bị phạt quỳ ở từ đường.

 

Ta vừa nghe, lông mày lập tức nhíu chặt.

 

Ta không thể hiểu nổi.

 

Thật sự là chấn động đến khó tin.

 

Sương Vi thấp giọng nói bên tai:

 

"Nghe nói, Triệu phu nhân của Quảng Bình hầu nói rằng Vệ đại công tử không chăm sóc tốt đệ đệ, mới khiến đệ ấy lạc vào cấm viện, bị công chúa trách phạt. Lại thêm hắn cấu kết nữ tử phong trần, khiến danh tiếng đệ đệ bị tổn hại, cho nên mới bị phạt quỳ từ đường."

 

Ta: "……"

 

Ta khó khăn hỏi ra một câu:

 

"Đứa con đó là do bà ta sinh thật à?"

 

Hay là thuật đọc tâm kia, thật sự có thể mê hoặc lòng người đến thế?

 

Sương Vi trầm ngâm một lúc: "Nô tỳ cảm thấy trong chuyện này có điều mờ ám."

 

Tuyết Linh thì rất yên phận, không lên tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

 

Chủ tớ chúng ta bao năm gắn bó, không ngờ đến lúc này nàng lại biết tiến lui đúng mực, hiểu thời thế như vậy.

 

Ta trở về hoàng cung.

 

Thái tử ca ca đang chờ sẵn ở ngoài cung.

 

Vừa thấy ta, huynh ấy lập tức sải bước đi tới.

 

Ánh mắt đầy lo lắng đảo qua khắp người ta, thấy ta bình yên vô sự, mới nhẹ nhõm thở phào.

 

"Thục An, muội không sao chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An

Số ký tự: 0