Hành Trình Công Chúa: Yểu Điều Thục An
Chương 4
Lạc Vị Ương
2025-03-30 12:16:39
Dù có chịu phạt trượng, cũng xem như giải được mối sầu tương tư.
Lời đồn nổi lên bốn phía.
Ta nghe mà chỉ thấy nhíu mày.
Quả nhiên, chuyện phong nguyệt bao giờ cũng là thứ truyền đi nhanh nhất.
Rõ ràng ta còn cho người tung ra nhiều tin đồn khác.
Nhưng chỉ riêng lời đồn này là được truyền bá rộng rãi nhất.
Đây chính là kinh nghiệm sống!
Lần sau muốn truyền gì, nhất định phải đính kèm một đoạn tình cảm nam nữ mới được.
Tuyết Linh khi nghe lời đồn ban đầu có chút hoảng hốt.
Có lẽ sợ Vệ Hà cho rằng chính nàng tung tin.
Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại.
Sự tình đến nước này.
Nàng hiểu rõ, mình đã không còn đường lui.
Nói thẳng ra còn hơn, đây là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Quảng Bình hầu phu nhân thật sự biết điều, nên sai người đến phủ công chúa để nói rõ thiệt hơn, rồi thuận lý thành chương, rước Tuyết Linh vào cửa.
Dù sao thì, dòm ngó công chúa và thanh mai trúc mã với cung nữ là hai tội khác nhau.
Tội thứ nhất, là dâm đồ cuồng vọng, không biết trời cao đất dày.
Tội thứ hai, lại có thể được tô vẽ thành chân tình si tình, thậm chí là một vị tình thánh.
Tuyết Linh ngẩng đầu chờ đợi.
Mấy ngày đó, tâm trạng nàng rõ ràng rất tốt.
Dù Sương Vi có những lời mỉa mai, nàng vẫn có thể bình thản đón nhận.
Nàng thản nhiên đem thư mình gửi cho Vệ Hà đưa cho ta xem.
Trong thư viết về chuyện xưa thuở nhỏ của hai người, cũng kể đến cảnh ngộ của nàng trong cung.
Nếu Vệ Hà thực lòng có ý, hẳn sẽ hiểu những lời lẽ kia.
Nàng đầy tự tin.
Hai má phơn phớt ửng hồng.
"Điện hạ, nô tỳ là người ích kỷ."
"Nhưng trong cung, nô tỳ thật sự không thể ở lại được nữa."
"Nô tỳ tìm đường lui cho bản thân, nhưng chưa từng có ý hại người."
"Nô tỳ chỉ học theo Hồng Nương, xin người thứ tội."
Hồng Nương à?
Đó là người giúp tiểu thư tư thông với thư sinh, phản chủ bán chủ đấy.
Hồng Trần Vô Định
Nàng học sai người rồi.
Khóe môi ta cong cong, ánh mắt nhìn nàng đầy thương hại:
"Ngươi có biết không, bản gốc của ‘Tây Sương Ký’ gọi là ’Anh Anh truyện’?"
"Trong Anh Anh truyện, tiểu thư nhờ nha hoàn giúp đỡ, cùng thư sinh thề non hẹn biển, định cả đời bên nhau."
"Nhưng sau đó, thư sinh đổi lòng."
"Nói Anh Anh là tuyệt sắc yêu nghiệt, hại nước hại dân, rồi phụ tình bỏ nàng."
"Về sau, người đời thấy nàng quá đáng thương, mới cải biên ra Tây Sương Ký."
"Viết lại thư sinh thành bậc si tình, trung hậu."
"Nhưng ngươi ở trong cung đã lâu, nhìn thấu lòng người."
"Ngươi đoán xem trên đời này, thư sinh giống Anh Anh truyện nhiều hơn, hay giống Tây Sương Ký nhiều hơn?"
Tuyết Linh biến sắc.
Ánh mắt trở nên m.ô.n.g lung, mờ mịt.
Ngón tay siết chặt khăn tay, giọng run rẩy:
"Nô tỳ... không biết..."
"Ừ, giờ thì ngươi biết rồi."
Sương Vi tức giận, giơ tay lên muốn tát nàng.
Nhưng lại hạ xuống.
Lại giơ lên. Rồi lại hạ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng, nàng xoay người, thở dài một tiếng thật sâu:
"Thật là tạo nghiệp mà..."
Tuyết Linh lặng lẽ không nói gì thêm.
Nàng yên lặng chờ đợi tin tức từ nhà họ Vệ.
Chắc là muốn xem rốt cuộc Vệ Hà là thư sinh trong Anh Anh truyện, hay là thư sinh trong Tây Sương Ký.
Thế nhưng, nàng số khổ, sớm đã định sẵn sẽ thất vọng.
Khi Quảng Bình hầu phu nhân lên núi lễ Phật, bốc được một quẻ hạ hạ.
Hòa thượng giải quẻ nói, phủ hầu cần một hỷ sự để xua đi xui rủi.
Quảng Bình hầu phu nhân vừa xuống núi, lập tức bắt đầu lo việc hôn sự cho Vệ Hà.
Bà ta cho bà mối ra vào phủ như thoi đưa.
Chẳng bao lâu sau, bà đã vừa ý một đối tượng, là đích nữ của một vị quan tứ phẩm.
Vừa đúng dịp Trưởng công chúa mở yến xuân.
Ta dẫn theo Sương Vi và Tuyết Linh đến dự.
Gặp được Quảng Bình hầu phu nhân, Vệ Tiêu và cả Vệ Hà.
Vệ Hà vừa nhìn thấy ta, lập tức bước nhanh mấy bước.
Nhưng khi gần tới trước mặt, lại thẹn thùng lùi về.
Dáng vẻ như thể “càng gần quê nhà thì càng lo lắng”.
Khá lắm, diễn cũng hay đấy chứ.
【Công chúa thật xinh đẹp...】
【Ôi, đáng tiếc là... hình như công chúa rất ghét ta.】
【Ta nên làm gì mới khiến công chúa vui đây?】
【Lần trước ta thật sự không cố ý mà...】
Một dáng vẻ tội nghiệp, khiến người thương cảm không đành.
Giá mà Tuyết Linh cũng có thể nghe được tiếng lòng của hắn thì hay.
Tiếc thay.
Hắn mỗi lần chỉ có thể chỉ định một người nghe thấy tiếng lòng.
Mà sau khi đã chỉ định xong, trong vòng ba tháng không thể thay đổi người khác.
Vậy nên, mọi việc tốt nhất phải được giải quyết trong ba tháng.
Ta khẽ mỉm cười với hắn, tiện tay bẻ một nhành hoa trên cây, ném xuống đất, xoay người bỏ đi.
Đi đến một ngã rẽ, ta quay đầu nhìn lại.
Vệ Hà đã nhặt nhành hoa lên, ánh mắt sáng long lanh, như thể là người biết thương hoa yêu cỏ, nâng niu trân trọng.
Ta rùng mình một cái.
Trong mộng.
Ta bị hắn lấy lòng chỉ bằng chiêu này sao?
Thật có chút buồn nôn.
Tuyết Linh sắc mặt tái nhợt.
Khi Hồng Nương nhìn Trương Sinh quyến rũ Anh Anh, không biết trong lòng nàng ta nghĩ gì?
Ta không hiểu nổi.
Nhưng ta tôn trọng.
8
Trong yến tiệc hôm ấy.
Ta gặp vị tiểu thư đích nữ của nhà quan tứ phẩm.
Là một cô nương tốt.
Ngồi im lặng, lời nói dịu dàng, cử chỉ hiền thục đoan trang, lễ nghĩa chu toàn.
Một nữ tử như thế, nếu gả vào phủ Quảng Bình hầu chỉ e đến xương cũng bị gặm sạch mất.
Khóe mắt nàng liếc sang Vệ Hà, rồi lập tức lảng đi, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng thẹn thùng.
Bị trêu chọc vài câu, nàng lập tức dùng quạt che mặt, ngượng ngùng cúi đầu, để lộ một đoạn cổ trắng như tuyết.
Hẳn là trong lòng có chút cảm tình với Vệ Hà.
Vệ Hà đúng là có được một khuôn mặt ưa nhìn.
Mẹ hắn là một đại mỹ nhân, nếu không cũng chẳng được Quảng Bình hầu nuôi ở ngoài bao năm.
Hắn kế thừa hết mỹ mạo của mẫu thân: mắt đen sáng, mày ngài dịu dàng, dáng vẻ đúng là một tiểu công tử tuấn tú khiến lòng người xao động.
Lời đồn nổi lên bốn phía.
Ta nghe mà chỉ thấy nhíu mày.
Quả nhiên, chuyện phong nguyệt bao giờ cũng là thứ truyền đi nhanh nhất.
Rõ ràng ta còn cho người tung ra nhiều tin đồn khác.
Nhưng chỉ riêng lời đồn này là được truyền bá rộng rãi nhất.
Đây chính là kinh nghiệm sống!
Lần sau muốn truyền gì, nhất định phải đính kèm một đoạn tình cảm nam nữ mới được.
Tuyết Linh khi nghe lời đồn ban đầu có chút hoảng hốt.
Có lẽ sợ Vệ Hà cho rằng chính nàng tung tin.
Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại.
Sự tình đến nước này.
Nàng hiểu rõ, mình đã không còn đường lui.
Nói thẳng ra còn hơn, đây là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Quảng Bình hầu phu nhân thật sự biết điều, nên sai người đến phủ công chúa để nói rõ thiệt hơn, rồi thuận lý thành chương, rước Tuyết Linh vào cửa.
Dù sao thì, dòm ngó công chúa và thanh mai trúc mã với cung nữ là hai tội khác nhau.
Tội thứ nhất, là dâm đồ cuồng vọng, không biết trời cao đất dày.
Tội thứ hai, lại có thể được tô vẽ thành chân tình si tình, thậm chí là một vị tình thánh.
Tuyết Linh ngẩng đầu chờ đợi.
Mấy ngày đó, tâm trạng nàng rõ ràng rất tốt.
Dù Sương Vi có những lời mỉa mai, nàng vẫn có thể bình thản đón nhận.
Nàng thản nhiên đem thư mình gửi cho Vệ Hà đưa cho ta xem.
Trong thư viết về chuyện xưa thuở nhỏ của hai người, cũng kể đến cảnh ngộ của nàng trong cung.
Nếu Vệ Hà thực lòng có ý, hẳn sẽ hiểu những lời lẽ kia.
Nàng đầy tự tin.
Hai má phơn phớt ửng hồng.
"Điện hạ, nô tỳ là người ích kỷ."
"Nhưng trong cung, nô tỳ thật sự không thể ở lại được nữa."
"Nô tỳ tìm đường lui cho bản thân, nhưng chưa từng có ý hại người."
"Nô tỳ chỉ học theo Hồng Nương, xin người thứ tội."
Hồng Nương à?
Đó là người giúp tiểu thư tư thông với thư sinh, phản chủ bán chủ đấy.
Hồng Trần Vô Định
Nàng học sai người rồi.
Khóe môi ta cong cong, ánh mắt nhìn nàng đầy thương hại:
"Ngươi có biết không, bản gốc của ‘Tây Sương Ký’ gọi là ’Anh Anh truyện’?"
"Trong Anh Anh truyện, tiểu thư nhờ nha hoàn giúp đỡ, cùng thư sinh thề non hẹn biển, định cả đời bên nhau."
"Nhưng sau đó, thư sinh đổi lòng."
"Nói Anh Anh là tuyệt sắc yêu nghiệt, hại nước hại dân, rồi phụ tình bỏ nàng."
"Về sau, người đời thấy nàng quá đáng thương, mới cải biên ra Tây Sương Ký."
"Viết lại thư sinh thành bậc si tình, trung hậu."
"Nhưng ngươi ở trong cung đã lâu, nhìn thấu lòng người."
"Ngươi đoán xem trên đời này, thư sinh giống Anh Anh truyện nhiều hơn, hay giống Tây Sương Ký nhiều hơn?"
Tuyết Linh biến sắc.
Ánh mắt trở nên m.ô.n.g lung, mờ mịt.
Ngón tay siết chặt khăn tay, giọng run rẩy:
"Nô tỳ... không biết..."
"Ừ, giờ thì ngươi biết rồi."
Sương Vi tức giận, giơ tay lên muốn tát nàng.
Nhưng lại hạ xuống.
Lại giơ lên. Rồi lại hạ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng, nàng xoay người, thở dài một tiếng thật sâu:
"Thật là tạo nghiệp mà..."
Tuyết Linh lặng lẽ không nói gì thêm.
Nàng yên lặng chờ đợi tin tức từ nhà họ Vệ.
Chắc là muốn xem rốt cuộc Vệ Hà là thư sinh trong Anh Anh truyện, hay là thư sinh trong Tây Sương Ký.
Thế nhưng, nàng số khổ, sớm đã định sẵn sẽ thất vọng.
Khi Quảng Bình hầu phu nhân lên núi lễ Phật, bốc được một quẻ hạ hạ.
Hòa thượng giải quẻ nói, phủ hầu cần một hỷ sự để xua đi xui rủi.
Quảng Bình hầu phu nhân vừa xuống núi, lập tức bắt đầu lo việc hôn sự cho Vệ Hà.
Bà ta cho bà mối ra vào phủ như thoi đưa.
Chẳng bao lâu sau, bà đã vừa ý một đối tượng, là đích nữ của một vị quan tứ phẩm.
Vừa đúng dịp Trưởng công chúa mở yến xuân.
Ta dẫn theo Sương Vi và Tuyết Linh đến dự.
Gặp được Quảng Bình hầu phu nhân, Vệ Tiêu và cả Vệ Hà.
Vệ Hà vừa nhìn thấy ta, lập tức bước nhanh mấy bước.
Nhưng khi gần tới trước mặt, lại thẹn thùng lùi về.
Dáng vẻ như thể “càng gần quê nhà thì càng lo lắng”.
Khá lắm, diễn cũng hay đấy chứ.
【Công chúa thật xinh đẹp...】
【Ôi, đáng tiếc là... hình như công chúa rất ghét ta.】
【Ta nên làm gì mới khiến công chúa vui đây?】
【Lần trước ta thật sự không cố ý mà...】
Một dáng vẻ tội nghiệp, khiến người thương cảm không đành.
Giá mà Tuyết Linh cũng có thể nghe được tiếng lòng của hắn thì hay.
Tiếc thay.
Hắn mỗi lần chỉ có thể chỉ định một người nghe thấy tiếng lòng.
Mà sau khi đã chỉ định xong, trong vòng ba tháng không thể thay đổi người khác.
Vậy nên, mọi việc tốt nhất phải được giải quyết trong ba tháng.
Ta khẽ mỉm cười với hắn, tiện tay bẻ một nhành hoa trên cây, ném xuống đất, xoay người bỏ đi.
Đi đến một ngã rẽ, ta quay đầu nhìn lại.
Vệ Hà đã nhặt nhành hoa lên, ánh mắt sáng long lanh, như thể là người biết thương hoa yêu cỏ, nâng niu trân trọng.
Ta rùng mình một cái.
Trong mộng.
Ta bị hắn lấy lòng chỉ bằng chiêu này sao?
Thật có chút buồn nôn.
Tuyết Linh sắc mặt tái nhợt.
Khi Hồng Nương nhìn Trương Sinh quyến rũ Anh Anh, không biết trong lòng nàng ta nghĩ gì?
Ta không hiểu nổi.
Nhưng ta tôn trọng.
8
Trong yến tiệc hôm ấy.
Ta gặp vị tiểu thư đích nữ của nhà quan tứ phẩm.
Là một cô nương tốt.
Ngồi im lặng, lời nói dịu dàng, cử chỉ hiền thục đoan trang, lễ nghĩa chu toàn.
Một nữ tử như thế, nếu gả vào phủ Quảng Bình hầu chỉ e đến xương cũng bị gặm sạch mất.
Khóe mắt nàng liếc sang Vệ Hà, rồi lập tức lảng đi, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng thẹn thùng.
Bị trêu chọc vài câu, nàng lập tức dùng quạt che mặt, ngượng ngùng cúi đầu, để lộ một đoạn cổ trắng như tuyết.
Hẳn là trong lòng có chút cảm tình với Vệ Hà.
Vệ Hà đúng là có được một khuôn mặt ưa nhìn.
Mẹ hắn là một đại mỹ nhân, nếu không cũng chẳng được Quảng Bình hầu nuôi ở ngoài bao năm.
Hắn kế thừa hết mỹ mạo của mẫu thân: mắt đen sáng, mày ngài dịu dàng, dáng vẻ đúng là một tiểu công tử tuấn tú khiến lòng người xao động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro