Giấc Mộng Góa Phụ Tan Vỡ

Chương 7

MỘC THIÊN TẦM

2025-03-01 20:04:32



Diệt trừ một hoàng tử, tiêu diệt một quốc thích, đâu phải chuyện có thể giải quyết trong vòng bảy ngày, đâu phải là phong ba chỉ có thể dẹp yên ở tiền triều?



Ta đã xem rất nhiều phim cung đấu, đến khi ngày đó thực sự tận mắt nhìn thấy binh đao trên đường phố, m.á.u nhuộm đỏ đất, mới biết phim truyền hình cuối cùng vẫn là ôn hòa đi chán rồi.



Hiện thực lịch sử, tàn khốc hơn gấp nhiều lần.



Khi mặt trời xế bóng, cửa phủ bị người ta gõ vang. Thư phi sinh mẫu của Tam hoàng tử, đến cầu xin.



Ta nhìn Thư phi trước mắt, vẫn được bảo dưỡng cẩn thận, nhưng chỉ trong một đêm đã bạc trắng mái đầu, trong lòng như bị tảng đá ngàn cân đè nặng.



Đôi mắt đỏ ngầu của Thư phi trừng trừng nhìn ta: "Nhiếp chính vương phi, vinh quang này đổi bằng tính mạng của con trai ta và cả nhà hơn trăm nhân khẩu, người gánh nổi không!"

14



Ta lui hết hạ nhân, giữ lại cho Thư phi chút thể diện cuối cùng.



"Nhiếp chính vương được thăng quan tiến chức cao như vậy, Thư phi còn muốn ta cảm kích bà sao? Cảm ơn con trai tốt của bà đương triều mưu nghịch, bức cung tạo phản, dâng cơ hội lên trời này cho Vương gia nhà ta?"



Ta ném chén trà xuống trước mặt bà ta, nổi giận.



"Kẻ mưu phản, lại dám đến trước mặt ta giương oai, là chê con trai bà c.h.ế.t chưa đủ nhanh sao!"



Thư phi như vừa tỉnh cơn mê, kinh hoàng lắc đầu.



"Không, là ta hồ đồ rồi..."



Bà ta suy sụp quỳ xuống: "Nhiếp chính vương phi, cầu xin người, tha cho Tam hoàng tử một mạng đi, hắn... Tam hoàng phi vừa mới có thai, hắn sắp làm cha rồi!"



Đầu óc ta đau nhói từng hồi.


Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

Mộ Phong vào cung đã hơn mười ngày, ngoài đạo chỉ phong Nhiếp chính vương kia, gần như không có tin tức gì.



Ta không đủ kiên nhẫn để dây dưa với Thư phi mấy chuyện có cũng như không này.



Mạng của Tam hoàng tử, ta không quyết định được, Mộ Phong cũng không quyết định được.



Bà ta cầu xin nhầm người rồi.



"Thư phi, Tam hoàng tử gây ra họa lớn như vậy, bà còn có thể ra khỏi cung, không nghĩ xem là vì sao sao?"



Thư phi ngẩn người một lát, bà ta là người thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu ra điểm mấu chốt.



Bà ta kiên quyết đứng dậy rời đi.



Đêm đó, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, ta bị tiếng ồn ào đánh thức.



"Thước Linh! Xảy ra chuyện gì rồi! Trong cung có tin tức gì không!"



Thước Linh vội vàng chạy tới: "Vương phi, Thư phi c.h.ế.t rồi, trước mặt hoàng đế, lấy cái c.h.ế.t tạ tội."



"Thanh nhi đâu?"



"Thế tử gia đang ngủ ạ, nô tỳ vừa mới qua xem rồi."



Ta chậm rãi thả lỏng lòng, khi hoàn hồn lại, sờ lên mặt đã thấy một mảng nước mắt.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

15



Mộ Thanh mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành thành một chàng trai cao lớn, cao hơn ta cả một cái đầu, nhìn thôi cũng thấy mệt.



Cậu nhóc cười hì hì không đứng đắn, giống hệt ta hồi còn trẻ.



"Mẫu phi! Người cứ suốt ngày đoan trang thế này chán c.h.ế.t đi được, con đi biên cảnh bắt con cáo về cho người nuôi nha!"



Nụ cười của ta cứng đờ.



"Khi nào thì con đòi đi biên cảnh vậy?"



Mộ Thanh vẻ mặt hưng phấn: "Hôm nay vừa mới bổ nhiệm con làm tiên phong, sau Tết sẽ theo đại quân xuất phát, hộ tống phụ vương đi biên cảnh hòa đàm!"



"Ai bổ nhiệm?"



"Đương nhiên là phụ vương rồi!"



Đêm đó, ta túm lấy cánh tay Mộ Phong chất vấn: "Từ khi gả cho chàng, một năm số lần gặp chàng còn chưa đến một tháng, bây giờ con trai cũng sắp đi rồi, lại còn đi cái chốn biên quan băng giá đó nữa!"



Mộ Phong ẩn ý có chút tự hào: "Nam nhi nên lập công danh sự nghiệp, Thanh nhi vẫn luôn ở đại doanh kinh giao, cũng nên ra ngoài nhìn thế giới."



Ta biết hắn nói đúng, nhưng trong lòng ta không muốn.



Mộ Phong an ủi ta: "Nam nhi chí ở bốn phương, biên cảnh an ổn, bách tính mới có thể an cư lạc nghiệp."



Ta im lặng hồi lâu.



Chàng nói đều đúng, bọn họ đi bảo vệ giang sơn, bảo vệ bách tính.
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại
Thần Thụ Chí Tôn
Tiên Hiệp, Huyền Huyễn
40 Ngày Kết Hôn
Ngôn Tình



Nhưng, còn nhà của ta thì sao?

16



Sau Tết, đại quân xuất phát, Nhiếp chính vương phủ chỉ mất đi hai chủ tử, nhưng ta lại cảm thấy tiêu điều vô cùng.



Sau khi bọn họ đi được một tháng, ta bắt đầu mắc chứng mất ngủ.



Hiếm lắm mới ngủ được, sau đó lại thường xuyên giật mình tỉnh giấc.



"Thước Linh, biên quan có tin tức gì không?"



"Trong cung có tin tức gì không?"



Thước Linh lo lắng cho ta, dứt khoát sai người chuyển một chiếc ghế đến, cả đêm túc trực bên cạnh ta.



Nàng từng câu từng chữ khuyên nhủ ta: "Không sao đâu, tình hình ổn định, Vương phi người cứ yên tâm đi."



Sao có thể yên tâm được chứ, thân là thần tử, ngay cả tính mạng cũng không làm chủ được mà.



"Đi sai người đưa thư, hỏi xem khi nào thì có thể trở về vậy?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Thước Linh cẩn thận đáp lời: "Nô tỳ đi phái người ngay."



Ta cảm thấy có gì đó không đúng, có lẽ ta đã mắc bệnh rồi.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Góa Phụ Tan Vỡ

Số ký tự: 0