Chương 8
MỘC THIÊN TẦM
2025-03-01 20:04:32
17
Chớp mắt đã chín năm trời đằng đẵng, bệnh tật khiến thân thể ta ngày càng suy nhược, cả ngày đầu óc mơ màng, thuốc thang vô hiệu. Chắc là ta sắp c.h.ế.t rồi.
Ta gọi Thước Linh đến bên giường, giọng yếu ớt: "Vương gia và Thế tử... bao giờ về?"
Trước khi chết, ta chỉ muốn gặp lại họ lần cuối. Ta nhớ họ quá, nỗi nhớ da diết đến mức đêm nào cũng thao thức.
Xin hãy cho ta gặp lại họ một lần thôi...
Thước Linh nghẹn ngào: "Nhanh thôi ạ, Vương gia và Thế tử đang trên đường về rồi. Vương phi, người cố gắng thêm vài ngày nữa thôi."
Ta nghe mà lòng thấy nhẹ nhõm, tất nhiên ta sẽ cố gắng, không gặp được họ, ta không yên lòng nhắm mắt.
Ta cười với Thước Linh: "Ngốc ạ, có gì mà phải khóc chứ, ai rồi cũng đến ngày này thôi."
Vừa nói mấy câu đó, sức lực của ta đã cạn kiệt, ta thiếp đi trong cơn mê man.
Trong giấc mơ, ta lẩm bẩm: "Thước Linh à, không gặp được... cũng không sao mà..."
Thấy người trên giường đã ngủ say, Thước Linh rón rén bước ra khỏi phòng.
Gã tiểu tư ngoài cửa sốt ruột giậm chân: "Linh ma ma, đám ngự lâm quân bên ngoài phủ vẫn không cho người ra ngoài đưa tin! Đã mười mấy ngày rồi, cứ kéo dài thế này thì biết làm sao!"
Thước Linh chỉnh lại y phục, vẻ mặt nghiêm nghị: "Ta tự đi!"
Mấy tên thái giám canh cửa thấy Thước Linh đến, vội vàng đứng dậy tươi cười: "Linh ma ma, sao người lại đích thân đến đây?"
Thước Linh chẳng nói chẳng rằng, giáng ngay một bạt tai, quật tên thái giám ngã nhào xuống đất: "Một lũ chó giữ cửa mà cũng dám lên mặt ở Nhiếp chính vương phủ, , gọi chủ của mày ra đây!"
Lát sau, Thái tử đích thân xuất hiện.
Thước Linh miễn cưỡng hành lễ: "Vương phi bệnh nặng, xin Thái tử điện hạ cho người đến biên cảnh báo tin."
Thái tử lộ vẻ lo lắng, nhưng vẫn không nhường đường:
"Ta sẽ lập tức phái Viện phán của Thái y viện đến chẩn trị, nhất định sẽ giúp Hoàng thẩm khỏe mạnh! Không đáng vì chuyện nhỏ này mà làm lỡ đại sự của Nhiếp chính vương và biểu đệ."
Thước Linh cười khẩy, Viện phán Thái y viện, chẳng lẽ Nhiếp chính vương phủ chúng ta mời không được chắc? Vương phi đã hấp hối đến nơi rồi, biên cảnh lại chẳng có chiến sự gì, Nhiếp chính vương và Thế tử về kinh một chuyến thì có sao?
Cái tên Thái tử giả nhân giả nghĩa này, sợ hai người công cao chấn chủ, cản đường hắn ta lên ngôi, cố tình giữ chân không cho hai người về kinh!
"Thái tử điện hạ nghĩ cho kỹ đi, có gánh nổi cơn thịnh nộ của Nhiếp chính vương sau khi về kinh không?"
"Trẫm là quân, hắn là thần, vì một người đàn bà, hắn có thể làm gì?"
Thấy Thái tử ngạo mạn, Thước Linh lộ vẻ hung ác. Ngay trước mặt Thái tử, nàng ta triệu tập ba trăm phủ binh!
Thái tử giận tím mặt: "Linh ma ma, ngươi muốn tạo phản sao!"
Thước Linh cười lạnh: "Nhiếp chính vương phủ ta trung can nghĩa đảm, nếu muốn tạo phản thì đã phản từ lâu rồi! Bây giờ chủ mẫu nguy kịch, lại bị lũ tiểu nhân các ngươi bao vây, thật nực cười!"
"Hôm nay, lão thân liều cái mạng già này, ba trăm phủ binh thế nào cũng có người xông ra được! Thái tử điện hạ, trước khi động thủ lão thân khuyên ngài một câu, Hoàng thượng vẫn còn sống đấy!"
Thái tử giận quá rút kiếm, bị mưu sĩ bên cạnh ngăn lại: "Điện hạ bình tĩnh, dù có g.i.ế.c sạch ba trăm người này, động tĩnh cũng quá lớn, Hoàng thượng nhất định sẽ biết!"
"Thái y nói, Vương phi không trụ được nữa, chỉ trong vài ngày tới thôi. Chuyến đi biên cảnh này đi đi về về, ít nhất cũng mất nửa tháng, nói không chừng, Hoàng thượng sẽ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ánh mắt Thái tử d.a.o động, từ từ hạ kiếm xuống.
"Thả bọn họ đi báo tin đi."
Ba ngày sau, ngày Thu phân năm Tấn Nguyên thứ 32, Nhiếp chính vương phi qua đời.
Nhiếp chính vương và Thế tử từ biên cảnh trở về, trước linh cữu suýt chút nữa đã c.h.é.m c.h.ế.t Thái tử.
Cùng năm, ngày Bạch Lộ, Mộ Nhiếp chính vương và Thế tử thủ linh bảy ngày, rồi cùng quan tài biến mất, không một dấu vết.
Hoàng đế nghe tin, thở dài qua đời. Thái tử kế vị.
Năm thứ hai tân đế đăng cơ, biên giới nổi loạn, tân đế muốn phái võ tướng ra chinh chiến, cả triều văn võ, không một ai hưởng ứng.
Có vị gián thần hỏi: "Nhiếp chính vương một nhà trung liệt, lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy. Nếu chúng thần lĩnh binh xuất chinh, vợ con ở nhà phải sống sao đây?"
Tân đế nổi trận lôi đình, cưỡng ép chỉ định tướng lĩnh xuất chinh.
Khổ chiến ba năm, cuối cùng phải hòa thân mới xong chuyện.
Phiên ngoại - Thước Linh
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong trang viên của hồi môn Nhiếp chính vương phi, ta, bà lão tám mươi tuổi đang ngủ trưa, mơ màng, ta như thấy Vương phi trẻ trung bước về phía ta.
Nàng mặc bộ y phục kỳ lạ, tươi cười rạng rỡ nói với ta: "Thước Linh à, bà già thế rồi cơ à?"
Nàng quay người vẫy tay: "Mộ Phong, Mộ Phong, mau lại đây, đây là Thước Linh này!"
Người đàn ông cũng mặc y phục kỳ lạ, tóc ngắn, phiên bản trẻ trung của Nhiếp chính vương bước tới ôm lấy nàng, vẻ mặt cưng chiều: "Đây là bức họa Thước Linh mà, ta mua cho nàng rồi, về treo ở thư phòng, hai tỷ muội ngày ngày gặp nhau."
Vương phi hôn chụt lên má chàng, cười ngọt ngào: "Chàng tốt nhất đó nha..."
Ôi chao ôi, tiểu thư ơi, ý tứ, chú ý tư thái của người a!
Hình ảnh chợt lóe rồi biến mất, muốn nhìn nữa, lại như có một lớp mây mù dày đặc, ngay cả âm thanh cũng trở nên mơ hồ.
Ta lại nhớ về ngày đầu tiên gặp Vương phi.
Không đúng, phải gọi là tiểu thư mới phải.
Tiểu thư không muốn xung hỉ, nhảy hồ tự tử. Sau khi người được cứu lên, Thị lang phu nhân đã thay toàn bộ người hầu hạ bên cạnh tiểu thư, ta chính là vào lúc đó, được phái đến bên tiểu thư làm nha hoàn.
Ta nhớ, tiểu thư trong cơn hôn mê mở mắt ra, khi nhìn thấy ta đã ngẩn người rất lâu.
Câu đầu tiên nàng nói với ta là: "Ngươi là nha hoàn của ta sao? Ngươi xinh xắn quá đi! Để tỷ tỷ sờ mặt ngươi một chút."
Ta năm tuổi đã bán thân làm nha hoàn, trong tất cả những chủ nhân ta từng hầu hạ, nàng là người đầu tiên chủ động chạm vào ta.
Ta nguyện ý hầu hạ nàng cả đời.
Một giấc mộng dài tỉnh giấc, ta nhìn ánh nắng bên ngoài, rực rỡ huy hoàng.
Tiểu thư à, dù là mơ hay là thật, có Vương gia ở bên cạnh người, ta cũng yên lòng rồi...
Hết
Chớp mắt đã chín năm trời đằng đẵng, bệnh tật khiến thân thể ta ngày càng suy nhược, cả ngày đầu óc mơ màng, thuốc thang vô hiệu. Chắc là ta sắp c.h.ế.t rồi.
Ta gọi Thước Linh đến bên giường, giọng yếu ớt: "Vương gia và Thế tử... bao giờ về?"
Trước khi chết, ta chỉ muốn gặp lại họ lần cuối. Ta nhớ họ quá, nỗi nhớ da diết đến mức đêm nào cũng thao thức.
Xin hãy cho ta gặp lại họ một lần thôi...
Thước Linh nghẹn ngào: "Nhanh thôi ạ, Vương gia và Thế tử đang trên đường về rồi. Vương phi, người cố gắng thêm vài ngày nữa thôi."
Ta nghe mà lòng thấy nhẹ nhõm, tất nhiên ta sẽ cố gắng, không gặp được họ, ta không yên lòng nhắm mắt.
Ta cười với Thước Linh: "Ngốc ạ, có gì mà phải khóc chứ, ai rồi cũng đến ngày này thôi."
Vừa nói mấy câu đó, sức lực của ta đã cạn kiệt, ta thiếp đi trong cơn mê man.
Trong giấc mơ, ta lẩm bẩm: "Thước Linh à, không gặp được... cũng không sao mà..."
Thấy người trên giường đã ngủ say, Thước Linh rón rén bước ra khỏi phòng.
Gã tiểu tư ngoài cửa sốt ruột giậm chân: "Linh ma ma, đám ngự lâm quân bên ngoài phủ vẫn không cho người ra ngoài đưa tin! Đã mười mấy ngày rồi, cứ kéo dài thế này thì biết làm sao!"
Thước Linh chỉnh lại y phục, vẻ mặt nghiêm nghị: "Ta tự đi!"
Mấy tên thái giám canh cửa thấy Thước Linh đến, vội vàng đứng dậy tươi cười: "Linh ma ma, sao người lại đích thân đến đây?"
Thước Linh chẳng nói chẳng rằng, giáng ngay một bạt tai, quật tên thái giám ngã nhào xuống đất: "Một lũ chó giữ cửa mà cũng dám lên mặt ở Nhiếp chính vương phủ, , gọi chủ của mày ra đây!"
Lát sau, Thái tử đích thân xuất hiện.
Thước Linh miễn cưỡng hành lễ: "Vương phi bệnh nặng, xin Thái tử điện hạ cho người đến biên cảnh báo tin."
Thái tử lộ vẻ lo lắng, nhưng vẫn không nhường đường:
"Ta sẽ lập tức phái Viện phán của Thái y viện đến chẩn trị, nhất định sẽ giúp Hoàng thẩm khỏe mạnh! Không đáng vì chuyện nhỏ này mà làm lỡ đại sự của Nhiếp chính vương và biểu đệ."
Thước Linh cười khẩy, Viện phán Thái y viện, chẳng lẽ Nhiếp chính vương phủ chúng ta mời không được chắc? Vương phi đã hấp hối đến nơi rồi, biên cảnh lại chẳng có chiến sự gì, Nhiếp chính vương và Thế tử về kinh một chuyến thì có sao?
Cái tên Thái tử giả nhân giả nghĩa này, sợ hai người công cao chấn chủ, cản đường hắn ta lên ngôi, cố tình giữ chân không cho hai người về kinh!
"Thái tử điện hạ nghĩ cho kỹ đi, có gánh nổi cơn thịnh nộ của Nhiếp chính vương sau khi về kinh không?"
"Trẫm là quân, hắn là thần, vì một người đàn bà, hắn có thể làm gì?"
Thấy Thái tử ngạo mạn, Thước Linh lộ vẻ hung ác. Ngay trước mặt Thái tử, nàng ta triệu tập ba trăm phủ binh!
Thái tử giận tím mặt: "Linh ma ma, ngươi muốn tạo phản sao!"
Thước Linh cười lạnh: "Nhiếp chính vương phủ ta trung can nghĩa đảm, nếu muốn tạo phản thì đã phản từ lâu rồi! Bây giờ chủ mẫu nguy kịch, lại bị lũ tiểu nhân các ngươi bao vây, thật nực cười!"
"Hôm nay, lão thân liều cái mạng già này, ba trăm phủ binh thế nào cũng có người xông ra được! Thái tử điện hạ, trước khi động thủ lão thân khuyên ngài một câu, Hoàng thượng vẫn còn sống đấy!"
Thái tử giận quá rút kiếm, bị mưu sĩ bên cạnh ngăn lại: "Điện hạ bình tĩnh, dù có g.i.ế.c sạch ba trăm người này, động tĩnh cũng quá lớn, Hoàng thượng nhất định sẽ biết!"
"Thái y nói, Vương phi không trụ được nữa, chỉ trong vài ngày tới thôi. Chuyến đi biên cảnh này đi đi về về, ít nhất cũng mất nửa tháng, nói không chừng, Hoàng thượng sẽ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ánh mắt Thái tử d.a.o động, từ từ hạ kiếm xuống.
"Thả bọn họ đi báo tin đi."
Ba ngày sau, ngày Thu phân năm Tấn Nguyên thứ 32, Nhiếp chính vương phi qua đời.
Nhiếp chính vương và Thế tử từ biên cảnh trở về, trước linh cữu suýt chút nữa đã c.h.é.m c.h.ế.t Thái tử.
Cùng năm, ngày Bạch Lộ, Mộ Nhiếp chính vương và Thế tử thủ linh bảy ngày, rồi cùng quan tài biến mất, không một dấu vết.
Hoàng đế nghe tin, thở dài qua đời. Thái tử kế vị.
Năm thứ hai tân đế đăng cơ, biên giới nổi loạn, tân đế muốn phái võ tướng ra chinh chiến, cả triều văn võ, không một ai hưởng ứng.
Có vị gián thần hỏi: "Nhiếp chính vương một nhà trung liệt, lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy. Nếu chúng thần lĩnh binh xuất chinh, vợ con ở nhà phải sống sao đây?"
Tân đế nổi trận lôi đình, cưỡng ép chỉ định tướng lĩnh xuất chinh.
Khổ chiến ba năm, cuối cùng phải hòa thân mới xong chuyện.
Phiên ngoại - Thước Linh
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong trang viên của hồi môn Nhiếp chính vương phi, ta, bà lão tám mươi tuổi đang ngủ trưa, mơ màng, ta như thấy Vương phi trẻ trung bước về phía ta.
Nàng mặc bộ y phục kỳ lạ, tươi cười rạng rỡ nói với ta: "Thước Linh à, bà già thế rồi cơ à?"
Nàng quay người vẫy tay: "Mộ Phong, Mộ Phong, mau lại đây, đây là Thước Linh này!"
Người đàn ông cũng mặc y phục kỳ lạ, tóc ngắn, phiên bản trẻ trung của Nhiếp chính vương bước tới ôm lấy nàng, vẻ mặt cưng chiều: "Đây là bức họa Thước Linh mà, ta mua cho nàng rồi, về treo ở thư phòng, hai tỷ muội ngày ngày gặp nhau."
Vương phi hôn chụt lên má chàng, cười ngọt ngào: "Chàng tốt nhất đó nha..."
Ôi chao ôi, tiểu thư ơi, ý tứ, chú ý tư thái của người a!
Hình ảnh chợt lóe rồi biến mất, muốn nhìn nữa, lại như có một lớp mây mù dày đặc, ngay cả âm thanh cũng trở nên mơ hồ.
Ta lại nhớ về ngày đầu tiên gặp Vương phi.
Không đúng, phải gọi là tiểu thư mới phải.
Tiểu thư không muốn xung hỉ, nhảy hồ tự tử. Sau khi người được cứu lên, Thị lang phu nhân đã thay toàn bộ người hầu hạ bên cạnh tiểu thư, ta chính là vào lúc đó, được phái đến bên tiểu thư làm nha hoàn.
Ta nhớ, tiểu thư trong cơn hôn mê mở mắt ra, khi nhìn thấy ta đã ngẩn người rất lâu.
Câu đầu tiên nàng nói với ta là: "Ngươi là nha hoàn của ta sao? Ngươi xinh xắn quá đi! Để tỷ tỷ sờ mặt ngươi một chút."
Ta năm tuổi đã bán thân làm nha hoàn, trong tất cả những chủ nhân ta từng hầu hạ, nàng là người đầu tiên chủ động chạm vào ta.
Ta nguyện ý hầu hạ nàng cả đời.
Một giấc mộng dài tỉnh giấc, ta nhìn ánh nắng bên ngoài, rực rỡ huy hoàng.
Tiểu thư à, dù là mơ hay là thật, có Vương gia ở bên cạnh người, ta cũng yên lòng rồi...
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro