CHƯƠNG 1
MỘC THIÊN TẦM
2025-03-01 20:04:32
Ta gả cho một kẻ hấp hối, chỉ mong cưới xong là thành góa phụ ngay.
Bài điếu văn ai oán cho đám tang của hắn, ta đã nghĩ sẵn trong đầu: "Ôi người chồng đoản mệnh của ta ơi, chàng cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi việc sống là dở tệ..."
Năm ngày sau, hắn tắt thở thật. Mộ vương phủ treo đầy cờ trắng tang thương. Ta cố kìm nén sung sướng, gắng gượng nặn ra vài giọt lệ, đang định gào khóc ai oán thì ngoài trước vọng vào tiếng báo: "Tin mừng! Vương gia đã về!!"
Cái gì? Chẳng phải hắn vẫn luôn dưỡng bệnh trong phủ sao?
Không! Đáng nhẽ hắn phải chết rồi cơ mà!!
1
Ta tên Lâm Du Nhiên, một sinh viên đại học chẳng có tài cán gì, chỉ giỏi mỗi việc giả vờ bị xuyên về cổ đại. Cũng chính ta là vị tiểu thư "khuê các" mà Thị lang phủ dâng vào Mộ vương phủ để xung hỉ.
Cuộc hôn sự này, ta ưng bụng lắm.
Nguyên chủ là một danh môn khuê nữ xuất sắc, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng tinh thông.
Tiếc rằng, mấy thứ tài hoa đó chẳng truyền lại cho ta chút nào.
Lộ tẩy chỉ là chuyện sớm muộn.
Nghe nói Mộ vương trúng độc nặng, sắp băng hà, gả cho hắn, chẳng phải là để làm góa phụ sao?
Quá hợp ý ta còn gì!
Gả vào vương phủ đã năm ngày, mặt mũi vương gia ta còn chưa được thấy. Chính viện bị thị vệ vây kín như bưng, thái y mặt mày cau có ra ra vào vào liên tục.
Ta thầm nhủ, phen này làm góa phụ chắc chắn như bắp!
2
Ta tính bụng, tranh thủ lúc vương gia chưa "thăng thiên" thì lẻn ra ngoài dạo phố phường.
Đợi đến khi vương gia "tạch" thật, ta phải thủ tiết, phải ra vẻ đoan trang ở nhà làm góa phụ, thời gian ngắn chắc chắn không thể trốn ra phủ được.
Quyết định xong, ta vội vàng thay bộ nam trang, dẫn theo nha hoàn Thước Linh lén la lén lút đến chân tường vương phủ, trèo tường!
Thước Linh nhăn nhó: "Tiểu thư, đi cửa chính không được sao, trèo tường mất dáng tiểu thư khuê các quá!"
Ngốc Thước Linh, ta mà vừa bước chân ra cổng lớn, tin tức đã bay ngay vào cung, chẳng khác nào tự nộp mạng!
Thước Linh bĩu môi: "Vậy lỡ lạc đường thì sao ạ?"
Hứ, kinh thành giờ bé tí tẹo, cùng lắm cũng chỉ cỡ quận nội thành, nhắm mắt ta cũng mò về được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vượt tường thành công, ta dẫn Thước Linh thẳng tiến đến con phố sầm uất nhất, định bụng ăn sập phố phường từ đầu đến cuối.
Nhưng—
Ta tay bưng bát thịt viên, vừa ăn vừa sai Thước Linh trả tiền.
Thước Linh trợn tròn mắt: "Tiểu... chủ tử, nô tỳ có mang tiền đâu!"
Trời đất ơi, cô nàng có nghe mình nói gì không vậy, một nha hoàn như ngươi, ra đường không mang tiền?
Thước Linh cảnh giác: "Trước khi ra cửa, người cũng có đưa tiền cho nô tỳ đâu! Người đừng có mà nhòm ngó đến cả mấy đồng tiền lương tháng còm cõi của nô tỳ đó nha?"
Ta sầu não muốn chết, thịt viên đã lỡ ăn hết rồi còn đâu!
Liếc mắt thấy một công tử áo gấm đang dắt ngựa đi ngang qua, ta vội vàng chặn lại: "Huynh đệ, cho hỏi vay chút tiền."
Công tử cúi đầu, đến khi ta nhìn rõ mặt hắn thì suýt nữa hồn bay phách lạc.
Đẹp trai quá thể! Đời này kiếp này, ta chưa từng thấy ai đẹp trai đến vậy. Khí vũ hiên ngang, mày kiếm mắt sáng!
Tiếc thật, tiếc là mục tiêu của ta là làm góa phụ quèn, nếu không thì ta nhất định phải theo đuổi người ta đến cùng mới thôi.
Công tử nhíu mày, giọng nói trầm ấm vừa cất lên, tim ta đã mềm nhũn cả ra.
Hay là... đổi ý tái giá cũng không tệ nhỉ...?
"Ta và ngươi chẳng quen biết, cớ sao ta phải cho ngươi vay tiền?"
Ta móc ra miếng ngọc bội long phượng tùy thân, đưa cho hắn: "Cái này cho ngươi, đổi chút bạc, giúp ta giải nguy."
Công tử soái ca nhận lấy ngọc bội, đáy mắt lóe lên vài tia sáng khó dò, cẩn thận xem xét ta.
"Ngọc bội này cầm vào thấy ấm áp, chắc chắn không phải vật tầm thường, hẳn là đồ vật quan trọng của tiểu huynh đệ. Đem thứ này ra đổi bạc tùy tiện như vậy, không ổn đâu?"
Ta xua tay, nói với hắn không cần để ý: "Đây là tín vật đính ước của ta, nhưng mà hết tác dụng rồi, cầm lấy đi cầm lấy đi."
"Tín vật đính ước sao lại hết tác dụng?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đối tượng sắp c.h.ế.t rồi."
Công tử soái ca tỏ vẻ đã hiểu, áy náy nói: "Xin lỗi, chắc hẳn huynh đệ đang rất đau lòng."
Ta bưng bát húp nốt viên thịt cuối cùng: "Đau lòng, đau lòng lắm chứ. Ông chủ, cho thêm một bát nữa!"
Bài điếu văn ai oán cho đám tang của hắn, ta đã nghĩ sẵn trong đầu: "Ôi người chồng đoản mệnh của ta ơi, chàng cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi việc sống là dở tệ..."
Năm ngày sau, hắn tắt thở thật. Mộ vương phủ treo đầy cờ trắng tang thương. Ta cố kìm nén sung sướng, gắng gượng nặn ra vài giọt lệ, đang định gào khóc ai oán thì ngoài trước vọng vào tiếng báo: "Tin mừng! Vương gia đã về!!"
Cái gì? Chẳng phải hắn vẫn luôn dưỡng bệnh trong phủ sao?
Không! Đáng nhẽ hắn phải chết rồi cơ mà!!
1
Ta tên Lâm Du Nhiên, một sinh viên đại học chẳng có tài cán gì, chỉ giỏi mỗi việc giả vờ bị xuyên về cổ đại. Cũng chính ta là vị tiểu thư "khuê các" mà Thị lang phủ dâng vào Mộ vương phủ để xung hỉ.
Cuộc hôn sự này, ta ưng bụng lắm.
Nguyên chủ là một danh môn khuê nữ xuất sắc, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng tinh thông.
Tiếc rằng, mấy thứ tài hoa đó chẳng truyền lại cho ta chút nào.
Lộ tẩy chỉ là chuyện sớm muộn.
Nghe nói Mộ vương trúng độc nặng, sắp băng hà, gả cho hắn, chẳng phải là để làm góa phụ sao?
Quá hợp ý ta còn gì!
Gả vào vương phủ đã năm ngày, mặt mũi vương gia ta còn chưa được thấy. Chính viện bị thị vệ vây kín như bưng, thái y mặt mày cau có ra ra vào vào liên tục.
Ta thầm nhủ, phen này làm góa phụ chắc chắn như bắp!
2
Ta tính bụng, tranh thủ lúc vương gia chưa "thăng thiên" thì lẻn ra ngoài dạo phố phường.
Đợi đến khi vương gia "tạch" thật, ta phải thủ tiết, phải ra vẻ đoan trang ở nhà làm góa phụ, thời gian ngắn chắc chắn không thể trốn ra phủ được.
Quyết định xong, ta vội vàng thay bộ nam trang, dẫn theo nha hoàn Thước Linh lén la lén lút đến chân tường vương phủ, trèo tường!
Thước Linh nhăn nhó: "Tiểu thư, đi cửa chính không được sao, trèo tường mất dáng tiểu thư khuê các quá!"
Ngốc Thước Linh, ta mà vừa bước chân ra cổng lớn, tin tức đã bay ngay vào cung, chẳng khác nào tự nộp mạng!
Thước Linh bĩu môi: "Vậy lỡ lạc đường thì sao ạ?"
Hứ, kinh thành giờ bé tí tẹo, cùng lắm cũng chỉ cỡ quận nội thành, nhắm mắt ta cũng mò về được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vượt tường thành công, ta dẫn Thước Linh thẳng tiến đến con phố sầm uất nhất, định bụng ăn sập phố phường từ đầu đến cuối.
Nhưng—
Ta tay bưng bát thịt viên, vừa ăn vừa sai Thước Linh trả tiền.
Thước Linh trợn tròn mắt: "Tiểu... chủ tử, nô tỳ có mang tiền đâu!"
Trời đất ơi, cô nàng có nghe mình nói gì không vậy, một nha hoàn như ngươi, ra đường không mang tiền?
Thước Linh cảnh giác: "Trước khi ra cửa, người cũng có đưa tiền cho nô tỳ đâu! Người đừng có mà nhòm ngó đến cả mấy đồng tiền lương tháng còm cõi của nô tỳ đó nha?"
Ta sầu não muốn chết, thịt viên đã lỡ ăn hết rồi còn đâu!
Liếc mắt thấy một công tử áo gấm đang dắt ngựa đi ngang qua, ta vội vàng chặn lại: "Huynh đệ, cho hỏi vay chút tiền."
Công tử cúi đầu, đến khi ta nhìn rõ mặt hắn thì suýt nữa hồn bay phách lạc.
Đẹp trai quá thể! Đời này kiếp này, ta chưa từng thấy ai đẹp trai đến vậy. Khí vũ hiên ngang, mày kiếm mắt sáng!
Tiếc thật, tiếc là mục tiêu của ta là làm góa phụ quèn, nếu không thì ta nhất định phải theo đuổi người ta đến cùng mới thôi.
Công tử nhíu mày, giọng nói trầm ấm vừa cất lên, tim ta đã mềm nhũn cả ra.
Hay là... đổi ý tái giá cũng không tệ nhỉ...?
"Ta và ngươi chẳng quen biết, cớ sao ta phải cho ngươi vay tiền?"
Ta móc ra miếng ngọc bội long phượng tùy thân, đưa cho hắn: "Cái này cho ngươi, đổi chút bạc, giúp ta giải nguy."
Công tử soái ca nhận lấy ngọc bội, đáy mắt lóe lên vài tia sáng khó dò, cẩn thận xem xét ta.
"Ngọc bội này cầm vào thấy ấm áp, chắc chắn không phải vật tầm thường, hẳn là đồ vật quan trọng của tiểu huynh đệ. Đem thứ này ra đổi bạc tùy tiện như vậy, không ổn đâu?"
Ta xua tay, nói với hắn không cần để ý: "Đây là tín vật đính ước của ta, nhưng mà hết tác dụng rồi, cầm lấy đi cầm lấy đi."
"Tín vật đính ước sao lại hết tác dụng?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đối tượng sắp c.h.ế.t rồi."
Công tử soái ca tỏ vẻ đã hiểu, áy náy nói: "Xin lỗi, chắc hẳn huynh đệ đang rất đau lòng."
Ta bưng bát húp nốt viên thịt cuối cùng: "Đau lòng, đau lòng lắm chứ. Ông chủ, cho thêm một bát nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro