Chương 2
MỘC THIÊN TẦM
2025-03-01 20:04:32
3
Ngọc bội đổi được trăm lượng bạc, ta và Thước Linh ăn no căng rún, thỏa mãn vô cùng.
Hôm sau, vương gia tèo thật.
Nhìn khắp phủ giăng đầy cờ trắng, ta suýt nữa bật cười thành tiếng.
Vội véo mạnh đùi ép ra vài giọt nước mắt, ta mặc đồ tang trắng toát, mắt rưng rưng lệ vội vã chạy đến linh đường, chuẩn bị gào khóc.
"Phu quân ơi, hỡi ơi là hỡi ơi người chồng đoản mệnh của thiếp ơi..."
Lời còn chưa kịp thốt ra, ngoài trước đã có người chạy vào báo: "Đại hỉ đại hỉ, vương gia hồi phủ rồi!!"
Hả???
Chẳng phải hắn vẫn luôn dưỡng bệnh ở chính viện sao?
Chẳng phải sáng nay vừa mới c.h.ế.t còn gì?
Hồi phủ cái khỉ gì chứ? Hỉ sự từ đâu ra vậy?
Ta xông thẳng vào linh đường, đẩy phăng nắp quan tài, bên trong trống rỗng.
Trong lòng dâng lên một cỗ oán khí ngút trời: Mẹ nó chứ, đây là lừa hôn à!!
Đám người thủ linh ngơ ngác nhìn ta, không hiểu sao tin mừng vương gia trở về lại khiến vương phi thất thố đến vậy.
Ta bi phẫn từ tâm can, gào khóc nức nở: "Vương gia ơi, người hại thiếp thảm quá! Thiếp chút nữa là đã đi theo người rồi hu hu hu!"
Giấc mộng góa phụ của ta ơi, tan tành mây khói, nát bét như tương rồi hu hu hu!
Ta khóc đến trời đất tối sầm, suýt chút nữa ngất lịm đi.
Chưa đến chiều, khắp kinh thành đã rộ lên tin đồn Mộ vương phi tình thâm nghĩa trọng, suýt chút nữa tuẫn tiết theo chồng ở linh đường, may mắn vương gia kịp thời trở về, tác thành cho đôi uyên ương khổ mệnh.
Uyên ương hay không ta chẳng quan tâm, nhưng số ta đúng là khổ thật.
Nhưng ta không ngờ rằng, đến khi gặp mặt vương gia, số ta còn khổ hơn nữa!
4
Vị tướng công Mộ vương gia mà ta chưa từng gặp mặt.
Lại chính là công tử soái ca mà hôm qua ta đã chặn đường vay tiền!
Cứu mạng!
Từ sáng sớm khi biết tin vương gia còn sống, người người trong phủ đã ngóng trông chờ đợi, đến tận nhá nhem tối, Mộ vương mới từ trong cung trở về.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, ta như bị sét đánh trúng.
Hắn vận bộ quan phục màu huyền, khuôn mặt tuấn tú thanh lãng lại càng thêm vẻ lạnh lùng cao quý của bậc thượng vị.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, tất cả mọi người đều im thin thít, chờ hắn mở lời.
Ánh mắt ấy, dừng lại trên người ta.
"Vương phi." Hắn gọi ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta ngoan ngoãn bước tới, cúi đầu hành lễ.
Hắn đỡ ta dậy, khí chất lạnh lẽo quanh thân dường như không hề vương chút nào đến ta, hắn ôn tồn an ủi: "Bất đắc dĩ phải làm vậy, khiến nàng kinh sợ rồi."
Mắt ta đỏ hoe, tình tứ chân thành: "Người có thể trở về, là phúc khí lớn lao của thiếp."
Trong lòng thì thầm nghĩ: Chắc hắn không nhận ra mình đâu, hôm qua mình mặc nam trang mà!
Trút được gánh nặng, ta mới có tâm trí nghe mọi người hàn huyên.
Qua vài câu qua lại, ta cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thích khách là thật, trúng độc cũng là thật, nhưng Mộ vương thực ra không hề trúng độc hay bị thương gì cả.
Hoàng đế mới lên ngôi chưa lâu, căn cơ bất ổn, Mộ vương thân là em trai duy nhất của hoàng đế, lại bị ám sát ngay tại kinh thành, có thể nói là một sự khiêu khích cực lớn đối với tân hoàng.
Để điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau, Mộ vương dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, diễn một màn kịch giả chết.
Ta cũng coi như là một mắt xích trong kế hoạch này.
Trong lòng thầm hận: Mấy bà mối đúng là toàn lũ lừa đảo!
Dùng xong bữa tối, thân thích tông tộc lục tục cáo từ.
Ta tự an ủi mình, mộng góa phụ tan vỡ thì thôi, dù sao cũng còn nền móng hào môn ở đây. Mộ vương vừa giàu vừa đẹp trai, mình cũng đâu có thiệt thòi gì.
Ai ngờ, khách vừa về hết, ta đã bị hắn túm lấy tay.
Lưu manh à?
"Phu nhân vất vả rồi." Hắn nhẹ nhàng xoa tay ta, giọng nói trầm ấm khẽ khàng.
Ta ngượng ngùng cúi đầu: "Vì phu quân, thiếp không thấy vất vả."
Hắn lại hỏi: "Thịt viên hôm qua ngon chứ?"
Ta ngẩng phắt đầu lên! Suýt nữa thì gãy cả cổ!
"Phu... phu quân đang nói gì vậy, thiếp không hiểu..."
Mộ vương đặt miếng ngọc bội long phượng hôm qua đổi tiền vào lòng bàn tay ta, ôn tồn mở miệng.
"Phu nhân coi ta mù chắc, thay bộ đồ khác, là nhận không ra nữa hả?"
Ta: ...
Đáng ghét, phim thần tượng cổ trang hại ta rồi!!
5
Ta giật phắt tay ra, lùi lại mấy bước, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Mộ Phong nhướng mày phượng, hừ lạnh: "Không giả vờ nữa à?"
"Danh môn khuê tú, nam trang ra đường, giữa phố chặn người, còn đem tín vật ra bán?"
Ta nhỏ giọng phản bác: "Vậy còn chàng giả vờ trúng độc c.h.ế.t người, lừa ta xung hỉ thì sao?"
Dưới ánh mắt lạnh lùng kia, giọng ta càng lúc càng nhỏ, gan cũng càng lúc càng teo.
Ngọc bội đổi được trăm lượng bạc, ta và Thước Linh ăn no căng rún, thỏa mãn vô cùng.
Hôm sau, vương gia tèo thật.
Nhìn khắp phủ giăng đầy cờ trắng, ta suýt nữa bật cười thành tiếng.
Vội véo mạnh đùi ép ra vài giọt nước mắt, ta mặc đồ tang trắng toát, mắt rưng rưng lệ vội vã chạy đến linh đường, chuẩn bị gào khóc.
"Phu quân ơi, hỡi ơi là hỡi ơi người chồng đoản mệnh của thiếp ơi..."
Lời còn chưa kịp thốt ra, ngoài trước đã có người chạy vào báo: "Đại hỉ đại hỉ, vương gia hồi phủ rồi!!"
Hả???
Chẳng phải hắn vẫn luôn dưỡng bệnh ở chính viện sao?
Chẳng phải sáng nay vừa mới c.h.ế.t còn gì?
Hồi phủ cái khỉ gì chứ? Hỉ sự từ đâu ra vậy?
Ta xông thẳng vào linh đường, đẩy phăng nắp quan tài, bên trong trống rỗng.
Trong lòng dâng lên một cỗ oán khí ngút trời: Mẹ nó chứ, đây là lừa hôn à!!
Đám người thủ linh ngơ ngác nhìn ta, không hiểu sao tin mừng vương gia trở về lại khiến vương phi thất thố đến vậy.
Ta bi phẫn từ tâm can, gào khóc nức nở: "Vương gia ơi, người hại thiếp thảm quá! Thiếp chút nữa là đã đi theo người rồi hu hu hu!"
Giấc mộng góa phụ của ta ơi, tan tành mây khói, nát bét như tương rồi hu hu hu!
Ta khóc đến trời đất tối sầm, suýt chút nữa ngất lịm đi.
Chưa đến chiều, khắp kinh thành đã rộ lên tin đồn Mộ vương phi tình thâm nghĩa trọng, suýt chút nữa tuẫn tiết theo chồng ở linh đường, may mắn vương gia kịp thời trở về, tác thành cho đôi uyên ương khổ mệnh.
Uyên ương hay không ta chẳng quan tâm, nhưng số ta đúng là khổ thật.
Nhưng ta không ngờ rằng, đến khi gặp mặt vương gia, số ta còn khổ hơn nữa!
4
Vị tướng công Mộ vương gia mà ta chưa từng gặp mặt.
Lại chính là công tử soái ca mà hôm qua ta đã chặn đường vay tiền!
Cứu mạng!
Từ sáng sớm khi biết tin vương gia còn sống, người người trong phủ đã ngóng trông chờ đợi, đến tận nhá nhem tối, Mộ vương mới từ trong cung trở về.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, ta như bị sét đánh trúng.
Hắn vận bộ quan phục màu huyền, khuôn mặt tuấn tú thanh lãng lại càng thêm vẻ lạnh lùng cao quý của bậc thượng vị.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, tất cả mọi người đều im thin thít, chờ hắn mở lời.
Ánh mắt ấy, dừng lại trên người ta.
"Vương phi." Hắn gọi ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta ngoan ngoãn bước tới, cúi đầu hành lễ.
Hắn đỡ ta dậy, khí chất lạnh lẽo quanh thân dường như không hề vương chút nào đến ta, hắn ôn tồn an ủi: "Bất đắc dĩ phải làm vậy, khiến nàng kinh sợ rồi."
Mắt ta đỏ hoe, tình tứ chân thành: "Người có thể trở về, là phúc khí lớn lao của thiếp."
Trong lòng thì thầm nghĩ: Chắc hắn không nhận ra mình đâu, hôm qua mình mặc nam trang mà!
Trút được gánh nặng, ta mới có tâm trí nghe mọi người hàn huyên.
Qua vài câu qua lại, ta cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thích khách là thật, trúng độc cũng là thật, nhưng Mộ vương thực ra không hề trúng độc hay bị thương gì cả.
Hoàng đế mới lên ngôi chưa lâu, căn cơ bất ổn, Mộ vương thân là em trai duy nhất của hoàng đế, lại bị ám sát ngay tại kinh thành, có thể nói là một sự khiêu khích cực lớn đối với tân hoàng.
Để điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau, Mộ vương dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, diễn một màn kịch giả chết.
Ta cũng coi như là một mắt xích trong kế hoạch này.
Trong lòng thầm hận: Mấy bà mối đúng là toàn lũ lừa đảo!
Dùng xong bữa tối, thân thích tông tộc lục tục cáo từ.
Ta tự an ủi mình, mộng góa phụ tan vỡ thì thôi, dù sao cũng còn nền móng hào môn ở đây. Mộ vương vừa giàu vừa đẹp trai, mình cũng đâu có thiệt thòi gì.
Ai ngờ, khách vừa về hết, ta đã bị hắn túm lấy tay.
Lưu manh à?
"Phu nhân vất vả rồi." Hắn nhẹ nhàng xoa tay ta, giọng nói trầm ấm khẽ khàng.
Ta ngượng ngùng cúi đầu: "Vì phu quân, thiếp không thấy vất vả."
Hắn lại hỏi: "Thịt viên hôm qua ngon chứ?"
Ta ngẩng phắt đầu lên! Suýt nữa thì gãy cả cổ!
"Phu... phu quân đang nói gì vậy, thiếp không hiểu..."
Mộ vương đặt miếng ngọc bội long phượng hôm qua đổi tiền vào lòng bàn tay ta, ôn tồn mở miệng.
"Phu nhân coi ta mù chắc, thay bộ đồ khác, là nhận không ra nữa hả?"
Ta: ...
Đáng ghét, phim thần tượng cổ trang hại ta rồi!!
5
Ta giật phắt tay ra, lùi lại mấy bước, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Mộ Phong nhướng mày phượng, hừ lạnh: "Không giả vờ nữa à?"
"Danh môn khuê tú, nam trang ra đường, giữa phố chặn người, còn đem tín vật ra bán?"
Ta nhỏ giọng phản bác: "Vậy còn chàng giả vờ trúng độc c.h.ế.t người, lừa ta xung hỉ thì sao?"
Dưới ánh mắt lạnh lùng kia, giọng ta càng lúc càng nhỏ, gan cũng càng lúc càng teo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro