Chương 3
MỘC THIÊN TẦM
2025-03-01 20:04:32
Đã không giả vờ được nữa, ta dứt khoát bung bét luôn, thẳng thắn nói toạc ra: "Chàng cũng thấy rõ con người ta rồi đó, ta cũng chẳng thèm giả bộ nữa, hay là chàng viết cho ta một tờ hưu thư, chúng ta đường ai nấy đi."
Mộ Phong tựa người vào gối dựa, hứng thú hỏi: "Nàng có biết nhận hưu thư của hoàng thất, kết cục sẽ ra sao không?"
Còn sao nữa, chẳng lẽ còn muốn lấy mạng ta chắc?
Mộ Phong tốt bụng giải thích: "Hoàng thất hưu phụ, nhẹ thì vào từ đường, nặng thì đèn xanh dầu rỗng, hoặc để bảo toàn thanh danh cho tộc thê, ban cho dải lụa trắng."
Hít—
Ta ôm chầm lấy đùi hắn: "Phu quân, thiếp sai rồi, chàng đừng có phụ lòng thiếp mà bỏ rơi thiếp nha!"
Cái này đâu chỉ là đùi, đây là cái mạng của ta đó hu hu hu!
Đêm đó, sau khi trút bỏ xiêm y đuổi hết đám nô tỳ ra ngoài, Mộ Phong ngoắc tay với ta.
Ta ôm chặt hai tay trước ngực: "Chàng muốn ngủ với ta hả?"
Ta thấy vẻ mặt hắn thoáng chốc nứt toác ra. Hồi lâu sau mới lên tiếng: "Nàng cũng nghĩ hay nhỉ!"
Hắn chỉ tay vào tủ quần áo: "Nàng, xuống đất ngủ."
... Cũng được thôi.
6
Mộ vương thật ra là một người rất dễ chung sống.
Hắn học theo phong thái quân tử, bên ngoài thì cao lãnh nghiêm nghị, bên trong lại ôn nhu lễ độ.
Sau khi ta sống trong thấp thỏm lo âu một thời gian, cuối cùng cũng mò mẫm ra được tính khí của hắn.
Chỉ cần ta không chọc giận hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi ta.
Lễ nghi vương phi đầy đủ, hậu viện không có tiểu tam, chuyện triều chính không cần lo, lại còn đẹp trai vừa mắt.
Đây chẳng phải là một bạn cùng phòng tốt quá trời sao!
Ta cũng vô cùng phối hợp diễn tròn vai vương phi, bên ngoài ra dáng đoan trang, vợ chồng tình thâm, trong phủ không có việc gì quan trọng, tuyệt đối không quấy rầy hắn.
Chúng ta cứ thế sống yên ổn với nhau hơn nửa năm, nếu cả đời sau này cứ như vậy, cũng không tệ.
Ít nhất là ta nghĩ vậy.
7
Chớp mắt đã đến ngày thu liệp, hoàng thượng ban chỉ tổ chức săn b.ắ.n lớn, ta theo Mộ vương đến trường săn.
Lịch trình an bài khá ổn, ban ngày đi săn, buổi tối ăn đồ nướng, cắm trại một đêm, ngày hôm sau rút quân về cung.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chắc chắn sẽ có bất ngờ xảy ra.
Mộ vương chỉnh trang xong xuôi, chuẩn bị xuất phát, theo kế hoạch, ta chỉ cần ngoan ngoãn ở lại doanh trại làm bình hoa là được.
Ai ngờ vừa thấy Mộ vương lên đường, một nữ tử hồng y đã huýt gió một tiếng lao ra, chặn trước mặt Mộ vương tươi cười rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Phong ca ca, dám so tài với muội một trận không?"
Nữ tử kia dáng vẻ anh tư táp sảng, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Phong lại chan chứa tình ý, suýt nữa thì kéo cả tơ nhện ra luôn rồi.
Má ơi? Dám nghênh ngang trước mặt ta, đào góc tường của bà à?
Ta lập tức đứng dậy, ra dáng vương phi cao cao tại thượng bước đến bên Mộ vương, cười khẩy đấu trà xanh.
"Phu quân, vị cô nương này thiếp chưa từng gặp mặt bao giờ thì phải."
Chưa đợi Mộ Phong mở miệng, nữ tử hồng y đã hếch cằm lên, vẻ mặt cao ngạo: "Ta là Lăng Vân huyện chúa. Ngươi chính là thứ con gái dòng dõi quan nhỏ được gả đến xung hỉ cho Phong ca ca đó hả?"
Ta đoan trang mỉm cười: "Chính là thiếp đó, chắc là do thiếp có số hưởng, đúng lúc vương gia cần xung hỉ, cô nương đây lại vừa hay 'bệnh nặng', nếu không thì chuyện tốt này, sao đến lượt thiếp được."
Mặt Lăng Vân huyện chúa xanh mét.
Nàng ta và Mộ Phong thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thầm mến.
Nhưng đúng lúc hay tin Mộ Phong trúng độc nặng, cần người xung hỉ, nàng ta lại vừa hay "mắc bệnh nan y".
Đến ngày Mộ Phong bình an trở về phủ, "bệnh" của Lăng Vân huyện chúa lại thần kỳ khỏi hẳn!
Đồ ngốc cũng biết là có chuyện gì!
Giờ đây, thấy Mộ vương không sao, lại mặt dày mày dạn đến quyến rũ trước bàn dân thiên hạ, quả thực không thể nhịn được nữa!
Mộ Phong đúng lúc cúi đầu hỏi ta: "Phu nhân, vừa hay gặp nhau, cùng nhau đi săn nhé?"
Ta có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng mà, thiếp không biết cưỡi ngựa."
"Không sao, chúng ta cùng cưỡi chung."
Mộ Phong vươn tay ôm eo ta, đỡ ta ngồi lên ngựa.
Trong mắt người ngoài, trông ta chẳng khác nào đang ngồi trong lòng Mộ Phong vậy.
Lăng Vân huyện chúa tức đến méo cả mũi, nghiến răng mắng: "Vô liêm sỉ!"
Ta tựa vào lòng Mộ Phong cười khanh khách: "Huyện chúa vẫn còn là thiếu nữ, đương nhiên không hiểu chuyện phu thê ân ái rồi. Để mai mốt thiếp về tâu với hoàng tẩu, chọn vài thanh niên tài tuấn cho huyện chúa kén chọn, kẻo vài năm nữa, lớn tuổi quá lại ế chồng thì khổ..."
Mộ Phong quất mạnh roi ngựa, bỏ lại Lăng Vân huyện chúa phía sau, phóng như bay đi.
Ta lập tức ngồi thẳng dậy khỏi lòng hắn.
Lại bị hắn ấn trở về.
"Đừng nhúc nhích." Lồng n.g.ự.c hắn rung lên trầm ấm, "Ngã xuống sẽ đau lắm đấy."
Ta liếc mắt: "Muội muội Lăng Vân của chàng nhìn thấy chắc đau lòng lắm, không xuống dỗ dành người ta đi?"
Đôi mắt phượng của hắn ánh lên ý cười, một vẻ mặt mà ta chưa từng thấy bao giờ: "Ghen rồi hả?"
Ta nghiêm mặt: "Đúng vậy, thiếp sợ người khác tranh sủng, chàng cắt xén tiền sinh hoạt phí của thiếp!"
Người phía sau im lặng như tờ, chỉ có cánh tay ôm lấy ta, siết chặt thêm vài phần.
Mộ Phong tựa người vào gối dựa, hứng thú hỏi: "Nàng có biết nhận hưu thư của hoàng thất, kết cục sẽ ra sao không?"
Còn sao nữa, chẳng lẽ còn muốn lấy mạng ta chắc?
Mộ Phong tốt bụng giải thích: "Hoàng thất hưu phụ, nhẹ thì vào từ đường, nặng thì đèn xanh dầu rỗng, hoặc để bảo toàn thanh danh cho tộc thê, ban cho dải lụa trắng."
Hít—
Ta ôm chầm lấy đùi hắn: "Phu quân, thiếp sai rồi, chàng đừng có phụ lòng thiếp mà bỏ rơi thiếp nha!"
Cái này đâu chỉ là đùi, đây là cái mạng của ta đó hu hu hu!
Đêm đó, sau khi trút bỏ xiêm y đuổi hết đám nô tỳ ra ngoài, Mộ Phong ngoắc tay với ta.
Ta ôm chặt hai tay trước ngực: "Chàng muốn ngủ với ta hả?"
Ta thấy vẻ mặt hắn thoáng chốc nứt toác ra. Hồi lâu sau mới lên tiếng: "Nàng cũng nghĩ hay nhỉ!"
Hắn chỉ tay vào tủ quần áo: "Nàng, xuống đất ngủ."
... Cũng được thôi.
6
Mộ vương thật ra là một người rất dễ chung sống.
Hắn học theo phong thái quân tử, bên ngoài thì cao lãnh nghiêm nghị, bên trong lại ôn nhu lễ độ.
Sau khi ta sống trong thấp thỏm lo âu một thời gian, cuối cùng cũng mò mẫm ra được tính khí của hắn.
Chỉ cần ta không chọc giận hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi ta.
Lễ nghi vương phi đầy đủ, hậu viện không có tiểu tam, chuyện triều chính không cần lo, lại còn đẹp trai vừa mắt.
Đây chẳng phải là một bạn cùng phòng tốt quá trời sao!
Ta cũng vô cùng phối hợp diễn tròn vai vương phi, bên ngoài ra dáng đoan trang, vợ chồng tình thâm, trong phủ không có việc gì quan trọng, tuyệt đối không quấy rầy hắn.
Chúng ta cứ thế sống yên ổn với nhau hơn nửa năm, nếu cả đời sau này cứ như vậy, cũng không tệ.
Ít nhất là ta nghĩ vậy.
7
Chớp mắt đã đến ngày thu liệp, hoàng thượng ban chỉ tổ chức săn b.ắ.n lớn, ta theo Mộ vương đến trường săn.
Lịch trình an bài khá ổn, ban ngày đi săn, buổi tối ăn đồ nướng, cắm trại một đêm, ngày hôm sau rút quân về cung.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chắc chắn sẽ có bất ngờ xảy ra.
Mộ vương chỉnh trang xong xuôi, chuẩn bị xuất phát, theo kế hoạch, ta chỉ cần ngoan ngoãn ở lại doanh trại làm bình hoa là được.
Ai ngờ vừa thấy Mộ vương lên đường, một nữ tử hồng y đã huýt gió một tiếng lao ra, chặn trước mặt Mộ vương tươi cười rạng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Phong ca ca, dám so tài với muội một trận không?"
Nữ tử kia dáng vẻ anh tư táp sảng, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Phong lại chan chứa tình ý, suýt nữa thì kéo cả tơ nhện ra luôn rồi.
Má ơi? Dám nghênh ngang trước mặt ta, đào góc tường của bà à?
Ta lập tức đứng dậy, ra dáng vương phi cao cao tại thượng bước đến bên Mộ vương, cười khẩy đấu trà xanh.
"Phu quân, vị cô nương này thiếp chưa từng gặp mặt bao giờ thì phải."
Chưa đợi Mộ Phong mở miệng, nữ tử hồng y đã hếch cằm lên, vẻ mặt cao ngạo: "Ta là Lăng Vân huyện chúa. Ngươi chính là thứ con gái dòng dõi quan nhỏ được gả đến xung hỉ cho Phong ca ca đó hả?"
Ta đoan trang mỉm cười: "Chính là thiếp đó, chắc là do thiếp có số hưởng, đúng lúc vương gia cần xung hỉ, cô nương đây lại vừa hay 'bệnh nặng', nếu không thì chuyện tốt này, sao đến lượt thiếp được."
Mặt Lăng Vân huyện chúa xanh mét.
Nàng ta và Mộ Phong thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thầm mến.
Nhưng đúng lúc hay tin Mộ Phong trúng độc nặng, cần người xung hỉ, nàng ta lại vừa hay "mắc bệnh nan y".
Đến ngày Mộ Phong bình an trở về phủ, "bệnh" của Lăng Vân huyện chúa lại thần kỳ khỏi hẳn!
Đồ ngốc cũng biết là có chuyện gì!
Giờ đây, thấy Mộ vương không sao, lại mặt dày mày dạn đến quyến rũ trước bàn dân thiên hạ, quả thực không thể nhịn được nữa!
Mộ Phong đúng lúc cúi đầu hỏi ta: "Phu nhân, vừa hay gặp nhau, cùng nhau đi săn nhé?"
Ta có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng mà, thiếp không biết cưỡi ngựa."
"Không sao, chúng ta cùng cưỡi chung."
Mộ Phong vươn tay ôm eo ta, đỡ ta ngồi lên ngựa.
Trong mắt người ngoài, trông ta chẳng khác nào đang ngồi trong lòng Mộ Phong vậy.
Lăng Vân huyện chúa tức đến méo cả mũi, nghiến răng mắng: "Vô liêm sỉ!"
Ta tựa vào lòng Mộ Phong cười khanh khách: "Huyện chúa vẫn còn là thiếu nữ, đương nhiên không hiểu chuyện phu thê ân ái rồi. Để mai mốt thiếp về tâu với hoàng tẩu, chọn vài thanh niên tài tuấn cho huyện chúa kén chọn, kẻo vài năm nữa, lớn tuổi quá lại ế chồng thì khổ..."
Mộ Phong quất mạnh roi ngựa, bỏ lại Lăng Vân huyện chúa phía sau, phóng như bay đi.
Ta lập tức ngồi thẳng dậy khỏi lòng hắn.
Lại bị hắn ấn trở về.
"Đừng nhúc nhích." Lồng n.g.ự.c hắn rung lên trầm ấm, "Ngã xuống sẽ đau lắm đấy."
Ta liếc mắt: "Muội muội Lăng Vân của chàng nhìn thấy chắc đau lòng lắm, không xuống dỗ dành người ta đi?"
Đôi mắt phượng của hắn ánh lên ý cười, một vẻ mặt mà ta chưa từng thấy bao giờ: "Ghen rồi hả?"
Ta nghiêm mặt: "Đúng vậy, thiếp sợ người khác tranh sủng, chàng cắt xén tiền sinh hoạt phí của thiếp!"
Người phía sau im lặng như tờ, chỉ có cánh tay ôm lấy ta, siết chặt thêm vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro