Giấc Mộng Góa Phụ Tan Vỡ

Chương 6

MỘC THIÊN TẦM

2025-03-01 20:04:32

12



Ta vẫn cứ thua dưới vẻ đẹp trai của Mộ Phong, dù ngoài miệng có chối đây đẩy, thì có những thứ, vẫn cứ lặng lẽ thay đổi.



Đến ngày vết thương của ta lành hẳn, Lăng Vân huyện chúa lấy cớ đến thăm ta, lại mò đến phủ quyến rũ Mộ Phong.



Vừa nhìn thấy ả ta là ta đã thấy chướng mắt rồi.



Lúc ăn cơm, chút sĩ diện "vương phi độ lượng" của ta suýt chút nữa là không giữ nổi.



Ăn xong, Mộ Phong đích thân tiễn người ra tận cổng lớn.



Lăng Vân huyện chúa mắt long lanh đưa tình: "Phong ca ca, đa tạ huynh đã tiễn muội..."



Mặt Mộ Phong không chút biểu cảm, sai người hầu trước mặt Lăng Vân huyện chúa, treo tấm biển gỗ lên cổng lớn.



Trên tấm biển viết: "Lăng Vân huyện chúa cấm vào."



Sự nhằm thẳng vào mặt này, khiến Lăng Vân biến sắc.



Ả ta hét lên: "Có phải con tiện nữ Du Nhiên kia ép huynh không? Sao ả dám!"



Mộ Phong lạnh lùng nói: "Nể tình cùng nhau lớn lên, đặc biệt nhắc nhở lần này. Mộ Vương phủ chỉ có một vị Vương phi duy nhất, dù nàng ấy c.h.ế.t rồi, ta cũng sẽ không tục huyền. Lăng Vân huyện chúa muốn chọn phu quân, xin đừng đến nhầm chỗ. Lần sau bước chân vào cửa, đừng trách binh lính Vương phủ động thủ!"



Hắn nói xong, trực tiếp phân phó đóng cửa, phất tay áo bỏ đi.



Về đến nội viện, hắn túm lấy ta, phân phó người chuẩn bị lễ vật đến Thị lang phủ nhà mẹ ta.



"Chàng muốn làm gì?"



Mộ Phong cúi đầu cắn nhẹ môi ta: "Hỏi cưới, thành thân, ngủ với nàng!"

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng


Ta: Mấy lời này là của ta mà!!



Hắn có vẻ nóng lòng không chờ được nữa.



Cha mẹ ta thì càng mong còn hơn.



Bỏ qua ta, trực tiếp thương lượng xong xuôi mọi thủ tục.



Đến khi ta hoàn hồn lại, đã bị Thước Linh ấn vào trong kiệu hỉ rồi.



Lần trước thành thân, vì xung hỉ, mọi thứ đều đơn giản hóa, một mình ta hoàn thành nghi lễ ở hỉ đường.



Lần này thành thân, cả kinh thành rực rỡ sắc màu, mười dặm hồng trang.



Nhìn dòng người đứng chật kín hai bên đường đến xem lễ, và màu đỏ ngập tràn trước mắt, trong lòng ta bỗng dưng hoảng loạn.



Ta nhìn Mộ Phong ngồi cạnh bên, thân mặc hỉ phục đỏ, tuấn lãng phi phàm, đối xử với ta cũng rất tốt.



Hắn quả thực là một phu quân không tệ.



"Chàng sẽ đối tốt với ta chứ?"



Lòng ta hoảng hốt khó tả, hỏi một câu mà chính ta cũng thấy ngốc nghếch.



Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trịnh trọng hứa hẹn: "Dùng cả tính mạng đối đãi!"



Thôi được...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cũng vì câu nói này, ta cứ "đầu sắt" một lần, thực sự bước chân vào cái "thành trì" hôn nhân này!



Nhưng...



Ta bồi thêm một câu: "Nếu chàng đối xử không tốt với ta, ta sẽ bỏ trốn đó."



"Trốn đi đâu?"



"Đến nơi chàng không tìm được."



Khóe môi Mộ Phong cong lên, tay lại nắm chặt thêm mấy phần: "Nàng đi đâu, ta liền đi theo đó."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Trong lòng ta khẽ vui mừng.



Đó là niềm vui cuối cùng của ta.



13



Chớp mắt, đã thành thân bảy năm.



Thân phận Vương phi, không chỉ là vợ của Vương gia, mà còn là tông phụ hoàng thất, quý phụ kinh thành, quan viên danh dự được triều đình sắc phong.



Nhất ngôn nhất hành, đều có quy củ, không thể tùy tiện.



Bảy năm thời gian, mài mòn đi cái tính cách nhảy nhót của ta, ta sẽ không bao giờ còn ôm lấy Vương gia nói, chàng đẹp trai thật đó.



Ngoài khoảng thời gian chỉ có hai người ở bên nhau, ta đã là một hình mẫu Vương phi hoàn mỹ.



Năm nay, xảy ra một chuyện lớn: Tam hoàng tử mưu nghịch, thừa lúc hoàng đế bệnh nặng, dẫn quân tư bức cung!

Yêu Em Thành Nghiện
Ngôn Tình, Hiện Đại
Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Anh Chồng Mặt Lạnh
Ngôn Tình, Sủng, Hài Hước, Hiện Đại, Tổng tài
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Ngôn Tình, Sủng


Trọn vẹn bảy ngày trời, kinh thành rơi vào cảnh đình trệ, nhà nhà đóng cửa im ỉm.



Gió thổi trên đường lớn, cũng mang theo một chút mùi m.á.u tanh.



Sau giằng co như vậy, Tam hoàng tử bị Mộ Vương đ.â.m trọng thương ngay tại triều, đại quân hộ giá kinh thành bắt giữ toàn bộ mẫu tộc của Tam hoàng tử, lúc này mới chấm dứt phản loạn.



Hoàng đế trong cơn bệnh nặng hạ chỉ, phong Mộ Vương làm Nhiếp chính vương, kiêm quốc sự, có thể hành thiên tử lệnh.



Trong nhất thời, quyền khuynh triều dã.



Nhiếp chính vương còn chưa về phủ, lễ vật chúc mừng của văn võ bá quan đã chất đầy kho.



Các loại thiệp mời ta, giống như bông tuyết bay tới cửa.



Ta hạ lệnh đóng chặt cửa phủ, từ chối mọi lời mời thăm hỏi, mỗi ngày đều mặc trang phục lộng lẫy, ngồi ở chính sảnh, mày nhíu chặt, không chút vui mừng.



Thước Linh lo lắng bất an: "Vương phi, Vương gia đã là Nhiếp chính vương rồi, người còn lo lắng gì nữa?"



Ta buông tay ra, lòng bàn tay là những vệt m.á.u do chính ta cào ra.



"Cái chức Nhiếp chính vương này, là dùng con trai ruột của hoàng đế đổi lấy, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Chàng một ngày không về phủ, ta một ngày không yên lòng."



Thước Linh cẩn thận khuyên nhủ: "Hoàng thượng dưỡng bệnh, Nhiếp chính vương e là không ra khỏi cung được. Người không yên lòng, có thể về phòng ngủ chờ, ít nhất cũng được nghỉ ngơi."



"Không cần đâu, tính tính ngày, hôm nay chúng ta nên có quý khách viếng thăm rồi."







 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Góa Phụ Tan Vỡ

Số ký tự: 0