Giấc Mộng Góa Phụ Tan Vỡ

Chương 5

MỘC THIÊN TẦM

2025-03-01 20:04:32

Ta cười hì hì sờ lên n.g.ự.c hắn, chuyện này ta đã muốn làm từ lâu rồi.



Ừm, cơ bụng săn chắc, tám múi rõ ràng.



Đúng là tuyệt vời, tuyệt vời!



Mộ Phong mở mắt, đôi mắt phượng sáng rực như sao trời, nhìn đến nỗi ta hoa cả mắt.



"Nàng đang làm gì vậy?"



Giọng hắn trầm khàn như tiếng đàn cello, nghe thôi đã thấy say cả tai.



"Thiếp đang... sờ phu quân!"



Ta nghĩ nghĩ, đè lên người hắn hung dữ nói: "Chàng đừng hòng phản kháng nha? Ta nói cho chàng biết, chúng ta là hợp pháp đó, chàng có hét rách họng cũng chẳng ai đến cứu chàng đâu!"



Toàn thân Mộ Phong căng cứng, ta cảm thấy cơ bụng dưới tay mình cứng như đá.



Hắn nói: "Ai kêu còn chưa biết đâu!"



Ối chà, cái tính khí nóng nảy này của ta, lập tức liền xé áo của Mộ Phong.



Để xem thường ta hả, lát nữa sẽ khiến chàng quỳ xuống hát "Chinh Phục" cho coi!



Ánh trăng dịu dàng, phủ lên cơ bụng hắn một lớp ánh bạc, không còn lớp áo ngăn cách, cảm giác tay càng thêm tuyệt vời.



Đầu óc ta càng thêm choáng váng.



Kệ mẹ xuyên không, kệ mẹ tổ tông, hôm nay bà đây nhất định phải ngủ với chàng!



Ta nhắm ngay môi hắn, hung hăng hôn xuống.



Cảm giác dưới tay dần nóng rực, ta mơ mơ màng màng nghĩ: Hắn cũng bị sốt rồi sao?
Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng



Ký ức cứ thế đột ngột dừng lại, trước mắt ta tối sầm, ngất xỉu.



11



Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong lều trại rồi.



Thước Linh cầm khăn tay nhỏ khóc thút thít: "Tiểu thư, người dọa nô tỳ c.h.ế.t khiếp, sốt cả đêm, đến sáng mới hạ sốt. Nhỡ đâu bị sốt ngốc thì sao!"



Ta muốn trợn mắt, nhưng không có sức.



"Vương gia đâu?"



"Mộ Vương đi truy bắt thích khách rồi, người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, lát nữa khi nào nhổ trại, sẽ sai người khiêng kiệu cho người."



Mấy chuyện này không quan trọng, ta không để ý.



Ta quan tâm là, hôm qua rốt cuộc ta có "ăn" hắn thành công hay không đây?



Trăng thanh gió mát, mỹ sắc trước mắt, ta đã chủ động đến mức đó rồi, người đàn ông bình thường nào mà cưỡng lại được chứ, đúng không?



Nhưng nếu thành công rồi...



Sao ta chẳng có chút cảm giác nào vậy?



Không đau không mỏi, ngoài cái mệt mỏi do sốt ra, chả có phản ứng gì hết...



Chẳng lẽ... Mộ Vương không được?



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong lòng ta hít sâu một hơi, cổ đại cũng có bệnh nam khoa à!



Không sao, đừng hoảng, ta sẽ không chê chàng đâu!



Giữ vững tinh thần, sắc mặt ta vẫn bình thường, tuyệt đối không thể để lộ ra sơ hở trước mặt người ngoài, mất mặt Vương gia lắm!



Ngày hôm sau trời sáng, ta mới gặp lại Mộ Phong vội vã trở về phủ.



Hắn làm việc suốt ba ngày ba đêm, cằm đã lún phún râu xanh.



"Còn đau không?" Chàng ngồi xuống mép giường hỏi ta.



Ta có chút cảnh giác.



Đau gì cơ? Đau lưng, hay là đau "chỗ kia" rồi?



Đau lưng thì không đau nữa rồi.



Còn cái đau "chỗ kia" kia, ta nên đau, hay là không nên đau đây?



Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên gác mấy vết thương nhỏ sang một bên, trước hết phải thỏa mãn lòng tự trọng của đàn ông đã.



"Thiếp thân... Vương gia thật là thô lỗ, khiến thiếp đau mãi..."



"..."



Một hồi im lặng, ta cảm thấy có gì đó không đúng.



Chỉ có Thước Linh, mắt trợn tròn, vẻ mặt hóng hớt bí mật mà lại vô cùng hưng phấn.



Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của Mộ Phong mới vang lên.
Boss Là Nữ Phụ
Ngôn Tình, Xuyên Không
Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở
Ngôn Tình, Nữ Cường, Khác, Đô Thị
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Ngôn Tình, Khác, Hiện Đại



"Nàng ngất xỉu rồi, còn tưởng ta sẽ làm gì nàng chắc?"



Hí, đoán sai rồi!



Ánh mắt Mộ Phong sâu thẳm như đầm nước, chàng bồi thêm một câu: "Vương phi đừng vội, sớm muộn gì cũng có thôi."



Hắn phất tay áo bỏ đi, ta xấu hổ muốn độn thổ.



Thước Linh thò đầu tới, vô cùng tò mò: "Tiểu thư, đêm người cùng Vương gia gặp thích khách đó, có phải đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm không?"



Ta trách mắng nàng: "Con gái con lứa nghe mấy chuyện này là mọc mụn lẹo đó!"



Nàng bĩu môi: "Thật ra tiểu thư nghĩ gì nô tỳ đều hiểu hết, gả tới đây chẳng phải là đồ Vương gia chết, người được tự do sao."



"Sao hôm gặp thích khách đó, người lại liều mạng cứu Vương gia vậy? Thích khách có nhắm vào người đâu, người muốn chạy là chạy thoát được mà!"



À thì...



Tại sao nhỉ?



Ta tự thuyết phục mình: Người ta sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu chứ?



Huống chi, Vương gia đẹp trai ngời ngời như vậy, c.h.ế.t thì tiếc lắm!



Thước Linh lẩm bẩm: "Đây đâu phải là cứu người bình thường, người rõ ràng là ôm ý định đổi mạng cứu người mà."



Thật là lắm lời, ta bực bội nghĩ, con nha đầu này không thể giữ lại được!





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Góa Phụ Tan Vỡ

Số ký tự: 0