Chương 9
Mạnh Hạng Khinh
2025-03-06 14:00:13
Trước đây, chỉ cần thấy anh ta không vui, dù bản thân có đau lòng đến đâu, tôi cũng luôn nhượng bộ vô điều kiện.
Vì tôi không nỡ.
Nhưng bây giờ, khi nhìn anh ta như thế này, tôi lại chẳng còn cảm giác gì nữa.
Vở kịch giữa tôi và Phó Giai, cuối cùng cũng đến lúc do tôi tự mình hạ màn.
“Phó Giai, chúng ta chia tay đi.”
Mọi sắc đỏ trên gương mặt Phó Giai lập tức rút cạn, trở nên trắng bệch.
Có lẽ, anh ta cũng chợt nhớ lại lời tôi từng nói trước đây.
“Phó Giai, đừng tùy tiện nói chia tay có được không?”
“Đây là chuyện rất nghiêm túc.”
Khi đó, anh ta vẫn còn tức giận mà đáp lại:
“Em không vui thì cũng đề nghị chia tay đi!”
Tôi đã rất nghiêm túc mà nói rằng:
“Em không muốn!”
“Nếu một ngày nào đó em đề nghị chia tay, thì đó là lúc em thực sự không cần anh nữa.”
“Chúng ta... chúng ta sẽ bên nhau cả đời.”
“Không chia tay.”
Giờ đây Phó Giai lắc đầu thật mạnh:
“Không chia tay! Không chia tay!”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, siết chặt đôi bàn tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Lúc đó anh chỉ là nhất thời hồ đồ, nói linh tinh thôi. Anh... anh chưa bao giờ thực sự muốn chia tay.”
“Anh đã hủy bỏ vụ cá cược từ lâu rồi!”
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Không... còn quan trọng nữa.”
“Phó Giai, khoảng thời gian này... tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Anh…anh và tôi, vốn dĩ là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.”
“Ngay từ đầu, chúng…chúng ta không nên gặp nhau.”
“Không phải vậy, không phải vậy!”
Phó Giai lắp bắp, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.
Tôi chưa từng thấy anh ta khóc.
Hóa ra khi khóc, anh ta cũng chẳng khác gì những người bình thường khác.
Nước mắt anh ta tuôn rơi, như thể đang cầu xin lòng trắc ẩn của tôi, không ngừng gọi tên tôi.
“Lâm Giai Thư, Lâm Giai Thư.”
“Em không thể đối xử với anh như vậy.”
“Em không phải yêu anh rất nhiều sao? Cho anh một cơ hội nữa, chỉ một lần thôi, được không?”
“Sau này anh sẽ yêu em thật lòng.”
“Thật đấy.”
Phó Giai gần như sụp đổ, như một kẻ trắng tay đặt hết cược vào ván cuối cùng:
“Anh yêu em, anh yêu em. Em biết mà, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ba năm bên nhau, ngay cả lúc tỏ tình anh ta cũng chưa từng nói yêu tôi.
Vậy mà giờ đây, lại thốt ra những lời này.
Lẽ ra tôi phải cảm thấy hả hê.
Nhưng không có.
Trái tim tôi như bị khoét một lỗ lớn, để cơn gió lạnh lùa qua, trống rỗng.
Có lẽ, những ngày qua, điều khiến tôi đau đớn nhất không phải là việc Phó Giai chưa từng yêu tôi.
Mà là khi mất ngủ triền miên, tự giày vò mình bằng cách hồi tưởng lại tất cả.
Tôi nhận ra rằng, những năm qua, anh ta thực sự yêu tôi.
Vì vậy, anh ta mới không màng nguy hiểm, một mình lao vào đỡ d.a.o thay tôi.
Vì vậy, dù hết lần này đến lần khác mắng tôi nhu nhược, anh ta vẫn luôn đứng ra giải quyết mọi chuyện cho tôi.
Vì vậy, mỗi khi tôi gặp ác mộng, anh ta lại lặng lẽ ôm tôi, dịu dàng lau đi nước mắt tôi trong đêm tối.
Nhưng tình yêu của anh ta,
Giống như cách anh ta trách móc tôi ngủ không ngoan vào sáng hôm sau, phủ nhận chính mình là người đã chủ động ôm tôi vào lòng.
Trong tiềm thức của anh ta, đó là một điều đáng xấu hổ, không thể mang ra ánh sáng.
Anh ta thực sự yêu tôi, nhưng cũng thực sự khinh thường tôi.
Như một chiếc áo bông ướt sũng giữa mùa đông.
Tôi dốc hết sức mặc lên người, tự lừa dối bản thân rằng nó có thể giữ ấm.
Nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi vào từng thớ thịt, khiến tôi đau đớn đến mức không thể bước tiếp.
Tôi dốc hết sức mặc lên người, tự lừa dối bản thân rằng nó có thể giữ ấm.
Nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi vào từng thớ thịt, khiến tôi đau đớn đến mức không thể bước tiếp.
Tôi nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu hết lòng suốt ba năm qua:
“Tôi biết.”
Ánh mắt tuyệt vọng của Phó Giai như tro tàn gặp gió, trong khoảnh khắc bùng lên ngọn lửa.
“Em... em biết!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười:
“Nhưng… nhưng anh có biết không?”
“Tình yêu của anh, cũng… cũng giống như chính con người anh vậy—tồi tệ.”
“Anh… anh khiến tôi cảm thấy mình là một người rất kém cỏi, rất kém cỏi.”
“Là... là lỗi của anh, trước đây anh đã không tốt với em.”
Phó Giai mấp máy môi vài lần, giọng khàn đặc như người mắc bệnh nặng:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nếu anh có lý do, có thể... có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Anh ta tái nhợt như một tử tù đang chờ đợi lưỡi d.a.o của đao phủ.
Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc lá vàng ngoài cửa sổ, đang lay lắt trong gió.
Mùa xuân năm đó, tôi đỏ mặt, nghiêm túc và trịnh trọng đồng ý làm bạn gái anh ta:
“Sau... sau này, em sẽ yêu anh thật nhiều.”
Mùa xuân đã qua, thu sâu đã đến.
Chiếc lá úa màu rơi xuống.
Tôi chậm rãi nói từng chữ một:
“Dù anh có lý do gì đi nữa.”
“Tôi cũng không muốn yêu anh thêm nữa.”
Vì tôi không nỡ.
Nhưng bây giờ, khi nhìn anh ta như thế này, tôi lại chẳng còn cảm giác gì nữa.
Vở kịch giữa tôi và Phó Giai, cuối cùng cũng đến lúc do tôi tự mình hạ màn.
“Phó Giai, chúng ta chia tay đi.”
Mọi sắc đỏ trên gương mặt Phó Giai lập tức rút cạn, trở nên trắng bệch.
Có lẽ, anh ta cũng chợt nhớ lại lời tôi từng nói trước đây.
“Phó Giai, đừng tùy tiện nói chia tay có được không?”
“Đây là chuyện rất nghiêm túc.”
Khi đó, anh ta vẫn còn tức giận mà đáp lại:
“Em không vui thì cũng đề nghị chia tay đi!”
Tôi đã rất nghiêm túc mà nói rằng:
“Em không muốn!”
“Nếu một ngày nào đó em đề nghị chia tay, thì đó là lúc em thực sự không cần anh nữa.”
“Chúng ta... chúng ta sẽ bên nhau cả đời.”
“Không chia tay.”
Giờ đây Phó Giai lắc đầu thật mạnh:
“Không chia tay! Không chia tay!”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, siết chặt đôi bàn tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Lúc đó anh chỉ là nhất thời hồ đồ, nói linh tinh thôi. Anh... anh chưa bao giờ thực sự muốn chia tay.”
“Anh đã hủy bỏ vụ cá cược từ lâu rồi!”
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Không... còn quan trọng nữa.”
“Phó Giai, khoảng thời gian này... tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Anh…anh và tôi, vốn dĩ là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.”
“Ngay từ đầu, chúng…chúng ta không nên gặp nhau.”
“Không phải vậy, không phải vậy!”
Phó Giai lắp bắp, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.
Tôi chưa từng thấy anh ta khóc.
Hóa ra khi khóc, anh ta cũng chẳng khác gì những người bình thường khác.
Nước mắt anh ta tuôn rơi, như thể đang cầu xin lòng trắc ẩn của tôi, không ngừng gọi tên tôi.
“Lâm Giai Thư, Lâm Giai Thư.”
“Em không thể đối xử với anh như vậy.”
“Em không phải yêu anh rất nhiều sao? Cho anh một cơ hội nữa, chỉ một lần thôi, được không?”
“Sau này anh sẽ yêu em thật lòng.”
“Thật đấy.”
Phó Giai gần như sụp đổ, như một kẻ trắng tay đặt hết cược vào ván cuối cùng:
“Anh yêu em, anh yêu em. Em biết mà, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ba năm bên nhau, ngay cả lúc tỏ tình anh ta cũng chưa từng nói yêu tôi.
Vậy mà giờ đây, lại thốt ra những lời này.
Lẽ ra tôi phải cảm thấy hả hê.
Nhưng không có.
Trái tim tôi như bị khoét một lỗ lớn, để cơn gió lạnh lùa qua, trống rỗng.
Có lẽ, những ngày qua, điều khiến tôi đau đớn nhất không phải là việc Phó Giai chưa từng yêu tôi.
Mà là khi mất ngủ triền miên, tự giày vò mình bằng cách hồi tưởng lại tất cả.
Tôi nhận ra rằng, những năm qua, anh ta thực sự yêu tôi.
Vì vậy, anh ta mới không màng nguy hiểm, một mình lao vào đỡ d.a.o thay tôi.
Vì vậy, dù hết lần này đến lần khác mắng tôi nhu nhược, anh ta vẫn luôn đứng ra giải quyết mọi chuyện cho tôi.
Vì vậy, mỗi khi tôi gặp ác mộng, anh ta lại lặng lẽ ôm tôi, dịu dàng lau đi nước mắt tôi trong đêm tối.
Nhưng tình yêu của anh ta,
Giống như cách anh ta trách móc tôi ngủ không ngoan vào sáng hôm sau, phủ nhận chính mình là người đã chủ động ôm tôi vào lòng.
Trong tiềm thức của anh ta, đó là một điều đáng xấu hổ, không thể mang ra ánh sáng.
Anh ta thực sự yêu tôi, nhưng cũng thực sự khinh thường tôi.
Như một chiếc áo bông ướt sũng giữa mùa đông.
Tôi dốc hết sức mặc lên người, tự lừa dối bản thân rằng nó có thể giữ ấm.
Nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi vào từng thớ thịt, khiến tôi đau đớn đến mức không thể bước tiếp.
Tôi dốc hết sức mặc lên người, tự lừa dối bản thân rằng nó có thể giữ ấm.
Nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi vào từng thớ thịt, khiến tôi đau đớn đến mức không thể bước tiếp.
Tôi nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu hết lòng suốt ba năm qua:
“Tôi biết.”
Ánh mắt tuyệt vọng của Phó Giai như tro tàn gặp gió, trong khoảnh khắc bùng lên ngọn lửa.
“Em... em biết!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười:
“Nhưng… nhưng anh có biết không?”
“Tình yêu của anh, cũng… cũng giống như chính con người anh vậy—tồi tệ.”
“Anh… anh khiến tôi cảm thấy mình là một người rất kém cỏi, rất kém cỏi.”
“Là... là lỗi của anh, trước đây anh đã không tốt với em.”
Phó Giai mấp máy môi vài lần, giọng khàn đặc như người mắc bệnh nặng:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nếu anh có lý do, có thể... có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Anh ta tái nhợt như một tử tù đang chờ đợi lưỡi d.a.o của đao phủ.
Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc lá vàng ngoài cửa sổ, đang lay lắt trong gió.
Mùa xuân năm đó, tôi đỏ mặt, nghiêm túc và trịnh trọng đồng ý làm bạn gái anh ta:
“Sau... sau này, em sẽ yêu anh thật nhiều.”
Mùa xuân đã qua, thu sâu đã đến.
Chiếc lá úa màu rơi xuống.
Tôi chậm rãi nói từng chữ một:
“Dù anh có lý do gì đi nữa.”
“Tôi cũng không muốn yêu anh thêm nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro