Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

1

Mạnh Hạng Khinh

2025-03-06 14:00:13

Bạn trai tôi bị anh em anh ta hỏi: 

 

“Người nói lắp lúc rên rỉ có bị lắp không?” 

 

Tôi vừa xấu hổ, vừa sợ bạn trai sẽ đánh nhau với họ. 

 

Đang định đẩy cửa vào, nhưng lại nghe thấy anh ấy đáp: 

 

“Tò mò à? Tự thử xem chẳng phải biết ngay sao?” 

 

“Người khuyết tật lúc đầu chơi thì thấy mới lạ, nhưng lâu rồi cũng chẳng có gì thú vị.” 

 

01

 

Câu nói của Phó Giai như một lưỡi d.a.o băng sắc lạnh, dài vô tận. 

 

Từ trên xuống dưới, đ.â.m xuyên qua xương cốt tôi một cách chính xác, cắm thẳng vào tim. 

 

Rồi như một con rối bị đóng đinh, tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ. 

 

Không gian trong phòng im lặng đến mức kỳ dị. 

 

Nhưng ngay giây tiếp theo— 

 

Tiếng cười vang lên như sấm nổ bên tai. 

 

“Nói lắp chẳng phải cũng là một dạng tật sao?!” 

 

“Giai thiếu ở bên con nhỏ tật nguyền đó tận ba năm, cô ta lời quá rồi còn gì!” 

 

Một người khác lập tức hùa theo: 

 

“Đúng vậy! 

 

“Nhưng mà tháng sau Hứa Sương về rồi. Giai thiếu chẳng phải đã sớm muốn đá cô ta để nhường chỗ cho bạch nguyệt quang sao? Sao đến giờ vẫn chưa chia tay?” 

 

Phó Giai đầy sốt ruột, giọng nói mang theo sự bực bội cực độ: 

 

“Tao nói chia tay không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng con nhỏ đó cứ bám lấy tao như chó vậy, tao có thể làm gì khác đây?” 

 

Tim tôi như bị khoét một lỗ to bằng cái bát. 

 

Mỗi nhịp thở đều đau đến nghẹt thở. 

 

Phó Giai mỗi lần tức giận đều trẻ con đến nỗi lấy chia tay ra làm công cụ đe dọa. 

 

Tôi luôn nghĩ rằng, yêu nhau thì không cần tính toán quá nhiều. 

 

Anh ấy nóng nảy, tôi liền nhẫn nại dỗ dành hết lần này đến lần khác. 

 

Nhưng không ngờ, lần này anh ấy thực sự muốn chia tay. 

 

Cũng thực sự, chưa từng yêu tôi. 

 

Như thể chưa đủ làm tôi đau đớn, Phó Giai lại tàn nhẫn đổ thêm muối vào vết thương đang rách toạc: 

 

“Thế này đi, ai có thể kéo cô ta rời khỏi tao, tao cho số tiền này.” 

 

Tiếng cổ vũ rộn ràng khắp phòng: 

 

“Giai thiếu hào phóng thật đấy! Nhưng mà số tiền này đâu có dễ lấy.” 

 

“Con nhỏ tật nguyền đó yêu anh đến c.h.ế.t đi sống lại, e là chẳng thèm liếc ai khác dù chỉ một cái đâu.” 

 

Tình yêu của tôi bị họ xem như trò cười mà đem ra mua vui. 

 

Tôi không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự sỉ nhục nào nữa. 

 

Cả người run rẩy, tôi lao ra khỏi nơi đó. 

 

02

 

Về đến nhà, tôi đóng sầm cửa lại. 

 

Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay như vỡ đê, ập xuống dữ dội. 

 

Tôi ngồi bệt xuống đất, cuối cùng cũng bật khóc nức nở. 

 

Hồi nhỏ, mỗi lần mẹ tôi uống rượu say là lại đánh tôi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà nói tôi là gánh nặng, là kẻ cản đường hạnh phúc của bà. 

 

Chỉ cần dám khóc một tiếng, bà sẽ tát thẳng vào mặt tôi. 

 

Từ đó về sau, dù có phải cắn rách môi đến bật máu, tôi cũng không bao giờ để mình khóc thành tiếng. 

 

Nhưng rồi, có một lần, Phó Giai vì cứu tôi mà một mình đánh nhau với sáu gã say rượu. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Anh ấy bị d.a.o đâm, phải vào ICU, nằm mấy ngày mới tỉnh lại. 

 

Khi tôi nhìn thấy anh— 

 

Người lúc nào cũng cao ngạo, tự tin ấy, giờ đây lại nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt. 

 

Tôi không nhịn được nữa. 

 

Lao vào ôm lấy anh, khóc đến mức không thể kiểm soát. 

 

Vì bao lâu nay không khóc, nên tôi không biết khóc như thế nào. 

 

Tiếng khóc của tôi nghe vô cùng kỳ lạ. 

 

Phó Giai “chậc” một tiếng, rồi nói: 

 

“Đừng khóc nữa, nghe khó chịu y như tiếng xe phân khối lớn vậy.” 

 

Giọng điệu đầy ghét bỏ, nhưng bàn tay anh lại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi. 

 

Cái cách mà người lớn thường dỗ dành trẻ con, rất dịu dàng. 

 

Tôi khóc bao lâu, anh vỗ lưng tôi bấy lâu. 

 

Như thể anh thật sự, rất yêu tôi vậy. 

 

Đúng lúc này, nhạc chuông dành riêng cho Phó Giai vang lên. 

 

Chỉ là một động tác nhấn để nghe máy thôi— 

 

Vậy mà dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của tôi. 

 

Giọng anh ấy không hề vui vẻ: 

 

“Đang làm gì đấy? Không thấy tin nhắn WeChat à?” 

 

Vẫn như mọi khi. 

 

Từ sau lần tôi suýt bị đám say rượu quấy rối, chỉ cần tôi không trả lời tin nhắn kịp thời, anh ấy lập tức gọi điện ngay. 

 

Hy vọng gần như đã lụi tàn trong tôi, bỗng chốc bùng lên như tro tàn gặp gió. 

 

Như một đốm lửa nhỏ nhưng lại có thể lan rộng thành biển lửa, thiêu đốt tất cả cảm xúc trong tôi. 

 

Tim tôi đập nhanh đến mức đau nhói. 

 

Tôi tuyệt vọng và vội vã mở miệng: 

 

“Phó... Phó Giai.” 

 

Anh ấy mất kiên nhẫn, lạnh lùng cắt ngang: 

 

“Xem tin nhắn đi, cúp đây.” 

 

Tôi mở WeChat. 

 

Tin nhắn từ Phó Giai: 

 

【Dạ dày không thoải mái.】 

 

Yêu cầu kết bạn mới: 

 

【Chào bạn, tôi là Đơn Sùng Châu.】 

 

Hóa ra, anh ấy cố tình gửi tin nhắn, gọi điện cho tôi— 

 

Là vì sợ tôi không nhìn thấy yêu cầu kết bạn này. 

 

Ngón tay tôi run rẩy, lơ lửng giữa không trung. 

 

Tất cả những tình cảm cuối cùng dành cho Phó Giai— 

 

Hoàn toàn biến mất. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Số ký tự: 0