Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Chương 8

Mạnh Hạng Khinh

2025-03-06 14:00:13

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy với vẻ mặt như thế này. 

 

Lạnh lùng, nghiêm nghị, giống hệt hình ảnh trên bản tin. 

 

“Phó Giai, anh đang làm cô ấy đau đấy.” 

 

“Tôi và bạn gái đùa giỡn, không phiền Đơn tổng quan tâm.” 

 

Phó Giai mạnh mẽ kéo tôi vào lòng. 

 

“Đã đến rồi thì cùng chơi mô tô nước đi.” 

 

Anh ta nhìn Đơn Sùng Châu, ánh mắt gần như mang theo sự khiêu khích: 

 

“Đua một trận, dám không?” 

 

16

 

Tôi không biết mọi chuyện lại diễn biến thành thế này. 

 

Phó Giai chở tôi. 

 

Đơn Sùng Châu chở Hứa Sương. 

 

Giữa tiếng reo hò cổ vũ, cuộc đua cứ thế bắt đầu. 

 

Nhưng điều tôi không ngờ tới là tai nạn đã xảy ra. 

 

Một chiếc mô tô nước lao đến với tốc độ cực nhanh. 

 

Hứa Sương hét lên một tiếng thất thanh. 

 

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cả bốn chúng tôi đều bị cú va chạm mạnh hất văng xuống nước. 

 

Chiếc xe của chúng tôi còn đỡ, nhưng xe của Đơn Sùng Châu thì bị đ.â.m thẳng vào. 

 

Tôi lập tức bơi đến. 

 

Quả nhiên, Đơn Sùng Châu đã bị thương. 

 

Thuyền cứu hộ nhanh chóng tiếp cận. 

 

Tôi vừa dìu Đơn Sùng Châu lên thuyền, giọng khóc nức nở của Hứa Sương vang lên từ không xa: 

 

“Mau giúp Phó Giai, tay anh ấy đang chảy máu!” 

 

Tôi quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Phó Giai. 

 

Có vẻ như anh ta thực sự bị thương nặng. 

 

Bởi vì ngay cả khi bị đám say rượu đánh đến mức phải vào ICU, tôi cũng chưa từng thấy ánh mắt anh ta như thế này. 

 

Đơn Sùng Châu và Phó Giai được đưa đi cấp cứu cùng nhau. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Hai căn phòng bệnh. 

 

Hứa Sương theo sát từng bước bên cạnh Phó Giai. 

 

Tôi chậm rãi giảm tốc độ, rồi xoay người bước vào phòng bệnh của Đơn Sùng Châu. 

 

“Tại... tại sao anh không nhận tiền của tôi?” 

 

Giọng Đơn Sùng Châu trầm xuống: 

 

“Giai Thư, tôi đang bị thương.” 

 

“Em không định quan tâm tôi trước sao?” 

 

Tôi lo lắng siết chặt nắm tay. 

 

“Không... không phải vậy, tôi... tôi thực sự thấy rất... rất kỳ lạ.” 

 

“Anh... anh không có lý do gì để giúp tôi.” 

 

Đơn Sùng Châu nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay, tự làm đau chính mình. 

 

“Không có gì kỳ lạ cả.” 

 

“Tôi có tư lợi riêng của mình.” 

 

Tiếng tim đập dồn dập như trống gõ ngay bên tai tôi. 

 

“Tư... tư lợi gì?” 

 

Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của anh ta phản chiếu bóng hình tôi. 

 

“Bởi vì—” 

 

17

 

“Rầm!” 

 

Cánh cửa bị ai đó đá văng ra. 

 

Tôi giật nảy mình. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phó Giai sầm mặt, cánh tay phải bó bột, sải bước lao vào phòng. 

 

Anh ta giơ nắm đ.ấ.m tay trái, thẳng hướng Đơn Sùng Châu mà đ.ấ.m tới! 

 

Nắm tay căng chặt, gân xanh nổi lên, chỉ thiếu chút nữa là giáng thẳng vào mặt tôi. 

 

Nhưng Đơn Sùng Châu đã kịp thời giơ tay chặn lại, dùng sức đẩy mạnh anh ta ra. 

 

Tôi hoảng loạn nhìn xuống tay anh ấy: 

 

“Anh... anh không sao chứ?” 

 

“Không sao.” 

 

Đơn Sùng Châu trầm mặt, nâng mặt tôi lên, nhìn kỹ một lượt mới nhẹ nhõm thở ra. 

 

Phó Giai ngã xuống đất, khó tin bò dậy. 

 

Xác nhận tôi không bị thương, anh ta mới gào lên đầy giận dữ: 

 

“Lâm Giai Thư, em điên rồi sao?!” 

 

“Em dám đỡ đòn cho hắn ta?! Em có biết nguy hiểm thế nào không?” 

 

Tôi cảm thấy vô cùng nực cười. 

 

“Phó Giai, anh... anh mới là người điên ấy.” 

 

“Anh vô cớ đánh người... rốt cuộc là vì cái gì?” 

 

Đôi mắt Phó Giai đỏ ngầu như sắp rỉ máu. 

 

“Tôi vô cớ sao?!” 

 

“Tôi là bạn trai của em!” 

 

“Vừa nãy tôi cũng bị thương, em không thấy sao?” 

 

“Không, em thấy rồi. Nhưng trong mắt em, chỉ có tên khốn này!” 

 

“Chết tiệt!” 

 

Phó Giai đá văng chiếc ghế bên cạnh, giọng nói gần như vỡ vụn. 

 

“Chết tiệt!” 

 

“Lâm Giai Thư, em ngu ngốc đến vậy sao? Hả?” 

 

“Người ta chỉ rắc chút mồi mà em đã mắc câu rồi?!” 

 

“Đúng vậy!” 

 

Tôi vừa mở miệng, những uất ức và phẫn nộ bị kìm nén bấy lâu nay vỡ òa như lũ tràn đập. 

 

“Tôi…tôi ngu ngốc.” 

 

“Nên... nên ngu đến mức, khi nghe câu nói đó, phản ứng đầu tiên của tôi lại là tự tìm lý do biện hộ cho anh.” 

 

“Tự hỏi liệu có phải... tôi đã nghe... nghe lầm không.” 

 

Có lẽ vì câu nói đó đã lặp đi lặp lại hàng nghìn lần trong đầu tôi. 

 

Vậy nên lần này, tôi lại nói ra một câu dài như vậy mà không hề bị lắp bắp. 

 

“Dù sao thì, người khuyết tật lúc đầu chơi có vẻ thú vị, nhưng lâu rồi cũng chẳng còn gì đặc biệt nữa.” 

 

18

 

Sắc mặt Phó Giai lập tức trống rỗng.

 

Anh ta sững sờ, cứng đờ như một bức tượng đá cũ kỹ, mục nát.

 

Đơn Sùng Châu nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.

 

Nhưng tôi chỉ nói:

 

“Tôi có thể tự giải quyết.”

 

Đơn Sùng Châu khẽ gật đầu:

 

“Vậy tôi đợi em ngoài cửa.”

 

Chỉ vài lời đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn vô cùng lớn.

 

Cánh cửa khép lại.

 

Phó Giai như vừa hoàn hồn, giọng nói thậm chí còn run rẩy:

 

“Lâm Giai Thư, nghe tôi nói đã.”

 

Tôi gật đầu, bình tĩnh ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu nhìn anh ta:

 

“Anh nói đi.”

 

Nhưng đôi môi tái nhợt của Phó Giai run lên, chẳng thể thốt ra một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Số ký tự: 0