Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Chương 7

Mạnh Hạng Khinh

2025-03-06 14:00:13

Anh ta cúi đầu, giống như một chú chó lớn, vùi mặt vào hõm cổ tôi. 

 

“Thôi nào, đừng giận nữa.” 

 

“Anh và Hứa Sương thực sự không có gì cả.” 

 

“Hôm đó trời mưa to, cô ấy không mang ô, quần áo ướt hết nên mới tắm ở chỗ anh.” 

 

“Ừm, cũng giống như cách áo của Đơn Sùng Châu ‘vô tình’ bị nước cam em làm đổ vào.” 

 

“Anh biết em ghen, nên mới cố tình tiếp cận Đơn Sùng Châu để chọc tức anh.” 

 

“Lần sau không được như vậy nữa.” 

 

Anh ta hạ giọng: 

 

“Anh tha thứ cho em.” 

 

Không biết vì sao, anh ta lại thấp giọng lặp lại một lần nữa: 

 

“Lâm Giai Thư, anh tha thứ cho em rồi.” 

 

Phó Giai đứng thẳng người, xoay tôi lại như thể đang lật một miếng trứng ốp la. 

 

Phó Giai nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu, chậm rãi tiến lại gần. 

 

Tôi vừa định né tránh thì chuông điện thoại anh ta đột ngột vang lên. 

 

Phó Giai bực bội vò tóc. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhìn thấy hai chữ “Hứa Sương” trên màn hình, như thể muốn chứng minh điều gì đó, anh ta cố tình nhận cuộc gọi ngay trước mặt tôi, còn bật loa ngoài. 

 

Giọng Hứa Sương ngọt ngào vang lên: 

 

“Anh Phó Giai, em định về sớm hơn, hai ngày nữa sẽ về đến nhà~” 

 

“Bữa tiệc chào mừng hoành tráng mà anh hứa đặc biệt chuẩn bị cho em đã sẵn sàng rồi chứ!” 

 

Phó Giai cắt ngang cô ấy: 

 

“Là mọi người cùng nhau tổ chức cho em.” 

 

“Tôi sẽ dẫn bạn gái tôi theo.” 

 

“Đến lúc đó nhớ gọi cô ấy là chị dâu.” 

 

15

 

Bữa tiệc chào mừng được tổ chức trên bãi biển. 

 

Lần đầu tiên, tôi thật sự nhìn thấy Hứa Sương. 

 

Cô ấy xinh đẹp, giống hệt trong ảnh. 

 

Trước đây, tôi luôn sống dưới cái bóng của cô ấy. 

 

Từ những lời lẽ rời rạc của Phó Giai và đám bạn anh ta, tôi ghép nhặt từng mảnh, dần tạo nên một hình ảnh hoàn chỉnh về cô ấy. 

 

Kiêu ngạo, hoạt bát, đáng yêu. 

 

Là kiểu con gái lớn lên trong kẹo ngọt và tình yêu thương. 

 

Chỉ cần đứng yên đó, không cần làm gì cả, cũng có thể nhận được rất nhiều tình cảm. 

 

Hoàn toàn trái ngược với tôi. 

 

Những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn dạy tôi rằng, muốn có được thứ gì, nhất định phải đánh đổi. 

 

Muốn ba mẹ đừng cãi nhau suốt ngày, tôi phải học cách quan sát sắc mặt, ngoan ngoãn nghe lời. 

 

Muốn mẹ đánh ít đi, nhẹ tay hơn một chút, tôi phải học cách không khóc thành tiếng. 

 

Sau này, muốn dì không bỏ rơi tôi, tôi phải giả vờ thích ăn thức ăn thừa, thích ngủ trong căn phòng chứa đồ. 

 

Vậy nên khi Phó Giai đột ngột bước vào cuộc sống của tôi, 

 

Lạnh lùng nhưng lại ngang ngược bảo vệ tôi, 

 

Nói rằng thích tôi, muốn hẹn hò với tôi. 

 

Giống như một kẻ ăn xin đột nhiên trúng số độc đắc. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là hoảng sợ. 

 

Có được một người tốt như vậy, tôi có thể đáp lại anh ta điều gì đây? 

 

Tôi chẳng có gì cả, còn anh ta thì có quá nhiều thứ. 

 

Đến cả tình yêu, anh ta cũng chẳng quá cần. 

 

Vì vậy, sự tự ti chưa từng rời khỏi tôi dù chỉ một giây. 

 

Thậm chí, vì điều đó mà tôi đã từng nói dối một cách đáng xấu hổ. 

 

Lần đó, tôi bị ác mộng đánh thức, động tĩnh khiến Phó Giai cũng tỉnh giấc. 

 

Có lẽ tôi đã nói mớ điều gì đó. 

 

Giọng anh ta không có cảm xúc: 

 

“Lâm Giai Thư, mẹ em đối xử với em không tốt đúng không?” 

 

Tôi muốn lao vào lòng anh ta, khóc lớn và nói rằng đúng vậy. 

 

Ngay cả khi đã chết, bà ấy vẫn không ngừng bạo hành tôi. 

 

Hết lần này đến lần khác xuất hiện trong những cơn ác mộng của tôi. 

 

Nhưng không đúng lúc, tôi lại nghĩ đến Hứa Sương. 

 

Hứa Sương, người môn đăng hộ đối với Phó Giai, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. 

 

Bóng tối giúp tôi giấu đi ánh lệ trong mắt. 

 

Tôi giả vờ thoải mái mà nói dối, bảo rằng gia đình tôi rất êm ấm. 

 

Tóm lại, bao nhiêu năm qua, Hứa Sương đã sớm trở thành một cái gai cắm sâu trong lòng tôi, không cách nào nhổ bỏ. 

 

Nhưng giờ đây, khi cái gai ấy đứng ngay trước mặt tôi, liên tục thân thiết với Phó Giai, tôi lại chẳng còn cảm giác gì nữa. 

 

Bây giờ, tôi có những vấn đề riêng cần giải quyết. 

 

Cũng là lý do tôi đến bữa tiệc này. 

 

Đơn Sùng Châu đã giúp tôi, còn chuyển toàn bộ tiền cược cho tôi. 

 

Tôi gửi trả lại, nhưng anh ấy từ chối nhận. 

 

Một người đàn ông mà từng giây từng phút đều đáng giá hơn cả sinh mạng của rất nhiều người trong giới kinh doanh. 

 

Anh ấy lãng phí thời gian để giúp tôi. 

 

Không vì tiền, không vì lợi ích. 

 

Vậy rốt cuộc anh ấy muốn gì? 

 

Tôi nghĩ không ra, cũng thật sự không muốn mắc nợ ai. 

 

Chỉ có thể đích thân trả lại tiền cược để “ép” anh ấy nhận lấy. 

 

Tôi nhìn quanh tìm kiếm. 

 

Và bất ngờ phát hiện Đơn Sùng Châu quả thực có mặt, đang đứng cách đó không xa. 

 

Anh ấy dường như đang nhận một cuộc gọi công việc. 

 

Sắc mặt bình thản, đường nét xương mày sắc bén, toát lên sự xa cách và áp lực của một kẻ ở vị trí cao. 

 

Tôi định bước qua, nhưng cổ tay bị giữ lại. 

 

Phó Giai nhíu mày: 

 

“Sắp chơi mô tô nước rồi, em đi đâu vậy?” 

 

Tôi chỉ muốn trả lại tiền cho Đơn Sùng Châu: 

 

“Tôi... không chơi, anh... anh đi chơi với Hứa Sương đi.” 

 

Nhưng Phó Giai lại nắm chặt hơn, không chịu buông. 

 

Khi tôi đang vùng vẫy, Đơn Sùng Châu bước đến. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Số ký tự: 0