Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Chương 6

Mạnh Hạng Khinh

2025-03-06 14:00:13

Nhưng anh ta chỉ ăn một miếng, rồi hờ hững nói: 

 

“Dở quá, sau này đừng nấu nữa.” 

 

Từ đó, tôi chưa từng vào bếp lần nào. 

 

Một tiếng “Đinh” vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. 

 

Tin nhắn WeChat vừa đến. 

 

Tôi vừa định xem thì Đơn Sùng Châu vô tình làm đổ nước cam lên áo sơ mi trắng. 

 

Tôi vội vàng vào phòng lấy quần áo cho anh ấy. 

 

Vừa hay, trong nhà có một bộ đồ ngủ nam còn mới. 

 

Là tôi từng mua cho Phó Giai. 

 

Anh ta chê họa tiết trẻ con, lại không thích chất liệu vải này nên chưa bao giờ mặc. 

 

Đơn Sùng Châu vào phòng tắm thay đồ. 

 

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng nhập mật khẩu. 

 

Tôi sững người. 

 

Lẽ ra đang ở nước ngoài, vậy mà Phó Giai lại mở cửa, xuất hiện trước mặt tôi. 

 

Người phủ đầy bụi đường, sắc mặt khó coi. 

 

Anh ta liếc qua bàn ăn. 

 

Đôi vai căng cứng đột nhiên thả lỏng. 

 

“Ngốc quá.” 

 

Anh ta nhẹ nhàng búng vào trán tôi. 

 

“Đã nói là dở rồi, sao lại lén lút nấu cho tôi nữa?” 

 

“Hả?” Tôi ôm trán. “Không... không phải nấu cho anh.” 

 

Chưa nói đến chuyện tôi đã sớm không còn muốn nấu ăn cho anh ta. 

 

Hơn nữa, cũng chẳng ai biết anh ta sẽ đột ngột về hôm nay. 

 

Ánh mắt Phó Giai ánh lên ý cười. 

 

“Lại ghen à? Nói ngược đúng không?” 

 

Anh ta cúi xuống, ghé sát lại tôi, bật cười khẽ. 

 

“Không làm cho anh ăn, vậy định nấu cho gã đàn ông nào đây? Hửm?” 

 

“Cạch.” 

 

Là tiếng mở cửa phòng tắm. 

 

Phó Giai cau mày nghi hoặc, quay đầu nhìn qua. 

 

Đơn Sùng Châu bước ra từ nhà vệ sinh. 

 

Mặc chiếc đồ ngủ mà tôi mua cho anh ta. 

 

13

 

Tôi chưa từng trải qua một bữa ăn kỳ lạ như thế này. 

 

Đơn Sùng Châu gắp rau xanh đặt vào bát của Phó Giai, giọng điệu đầy ý tứ: 

 

“Tay nghề của Giai Thư rất tốt, ăn nhiều vào.” 

 

Sắc mặt Phó Giai đen lại, nhai rau mà trông như đang nhai thịt kẻ thù. 

 

Cuối cùng, anh ta “phịch” một tiếng, ném đũa xuống bàn. 

 

Tôi chưa từng thấy biểu cảm nào như vậy xuất hiện trên gương mặt Phó Giai. 

 

Xuất thân, tính cách, năng lực của anh ta khiến anh ta có đủ tư cách để muốn giận là giận. 

 

Từ khi nào mà anh ta phải cố gắng kìm nén như thế này? 

 

“Đơn Sùng Châu, chúng ta nói chuyện đi.” 

 

Đơn Sùng Châu thong thả gắp một miếng cá, nhàn nhạt đáp: 

 

“Chờ ăn xong đã.” 

 

“Giai Thư đã vất vả nấu nướng, đừng lãng phí.” 

 

Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Phó Giai. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Anh ta nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn nhíu mày, ngồi xuống tiếp tục ăn. 

 

Sau bữa cơm, họ vào thư phòng nói chuyện. 

 

Đúng lúc đó, trợ lý của Đơn Sùng Châu mang quần áo sạch đến. 

 

Anh ấy thay bộ đồ ngủ, rồi quay sang cảm ơn tôi. 

 

“Giặt sạch rồi tôi sẽ trả lại em.” 

 

“Không…không cần đâu.” Tôi hơi ngại ngùng. 

 

“Phó Giai vốn dĩ không cần nữa.” 

 

“Anh…anh đưa tôi, tôi cũng chỉ mang đi vứt mà thôi.” 

 

Đơn Sùng Châu cúi đầu nhìn tôi: 

 

“Nếu vậy, tôi có thể tự giữ lại bộ đồ ngủ này không?” 

 

Nghe nói ngay cả đồ ngủ của anh ấy cũng là hàng đặt riêng, ít nhất cũng phải sáu con số. 

 

Tôi kinh ngạc trợn to mắt: 

 

“Tại... tại sao? Nó rất rẻ, không phải loại đồ ngủ tốt gì cả...” 

 

“Đồ ngủ có tốt hay không, không liên quan đến giá cả.” 

 

“Nó thoải mái, thiết kế đơn giản. Trong mắt tôi—” 

 

Khóe môi Đơn Sùng Châu hơi nhếch lên, nụ cười như cơn gió lướt qua đôi mắt sâu như hồ nước của anh ấy. 

 

“Là một bộ đồ ngủ rất tốt.” 

 

“Vậy nên, có thể tặng tôi không?” 

 

Lời nói ấy như gợn sóng khẽ lan vào lòng tôi, khiến hai tai bất giác nóng lên. 

 

“Có... có thể—” 

 

“Không được!” 

 

Phó Giai như một con mèo xù lông, giật lấy bộ đồ mà trước đây anh ta từng chê đến mức không muốn mặc. 

 

Đơn Sùng Châu nhướn mày, vẫn giữ vẻ lịch thiệp, cười nói: 

 

“Vậy thì tốt.” 

 

“Phó tổng, đừng quên chuyển khoản theo thỏa thuận nhé.” 

 

Phó Giai hoảng hốt liếc nhìn tôi một cái, rồi lấp lửng đáp: 

 

“Biết rồi.” 

 

Anh ta mở cửa, gần như đuổi khách: 

 

“Muộn rồi, đi đường cẩn thận.” 

 

Lợi dụng lúc Phó Giai đi tắm, tôi mở WeChat, xem tin nhắn của Đơn Sùng Châu. 

 

Trước tiên là một ảnh chụp màn hình giao dịch. 

 

Anh ấy đã chuyển toàn bộ số tiền đặt cược của Phó Giai cho tôi. 

 

[Hắn hối hận rồi, hủy bỏ vụ cá cược.] 

 

[Chia tay hay không, em tự quyết định.] 

 

[Lâm Giai Thư, hãy đi theo trái tim mình.] 

 

14

 

Phó Giai vừa bước vào phòng, tôi lập tức khóa màn hình điện thoại. 

 

Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã trợn tròn mắt. 

 

Phó Giai đang mặc bộ đồ ngủ mà Đơn Sùng Châu vừa mặc. 

 

Anh ta ho khẽ hai tiếng: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bộ đồ ngủ này cũng thoải mái đấy chứ.” 

 

Rồi lại quay mặt đi, ngượng ngùng không nhìn tôi: 

 

“...Mắt nhìn của em cũng không tệ.” 

 

Tôi im lặng hai giây, thật sự không biết phải nói gì: 

 

“Tôi... tôi đi tắm đây.” 

 

Nhưng chưa kịp bước đi, tôi đã bị Phó Giai ôm lấy từ phía sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Số ký tự: 0