Chương 5
Mạnh Hạng Khinh
2025-03-06 14:00:13
Đơn Sùng Châu kéo chăn đắp lại cho tôi, nói không có gì phiền cả.
“Tôi phải đảm bảo sức khỏe cho đồng minh của mình.”
Tôi từng nghĩ anh ấy cần tôi trộm tài liệu nào đó, hoặc giúp anh ấy đánh vào công việc kinh doanh của Phó Giai.
Nhưng anh ấy chẳng bắt tôi làm gì cả, chỉ nói khi nào đến thời điểm thích hợp thì nói lời chia tay với Phó Giai là được.
Thời điểm thích hợp?
Nghe quá mơ hồ.
Huống hồ, Phó Giai chẳng hề thích tôi, tôi không nghĩ chuyện này có thể ảnh hưởng đến anh ta.
Đơn Sùng Châu không trả lời, chỉ khẽ cười.
Tôi nằm viện mấy ngày, anh cũng đến suốt mấy ngày đó.
Lại còn kiên nhẫn trò chuyện với tôi.
Chúng tôi dần quen thuộc hơn.
Anh kể nhiều chuyện về những lần về nước thăm họ hàng khi còn nhỏ, vì không giỏi tiếng Trung mà gây ra bao tình huống dở khóc dở cười.
“Tôi từng nói với ông ngoại rằng ông không phải là thứ gì cả và bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Chạy vào một công viên nhỏ trốn khóc, lại gặp một đứa trẻ cũng đang khóc.”
“Cô bé thấy tôi khóc thảm quá, còn đưa cho tôi viên kẹo duy nhất của cô ấy.”
Có lẽ vì tôi chưa từng có bạn bè.
Hoặc có lẽ vì bầu không khí câu chuyện quá tốt.
Tôi cũng hào hứng vung tay múa chân chia sẻ với anh ấy:
“Hồi nhỏ, bạn... bạn cùng lớp túm tóc tôi hỏi có... có trộm tiền không!”
“Tôi rất buồn, tôi không làm, nhưng... nhưng cuối cùng lại thừa nhận.”
“Vì tôi nói: Có... có... có...”
“Tôi nói lắp quá nặng, họ... họ chẳng buồn nghe nốt nửa câu sau—”
“Có người… người vu oan cho tôi phải không?”
“Ha ha!”
Cười xong, tôi như chợt bừng tỉnh, vội vàng đưa tay bịt miệng.
Tôi cũng từng kể chuyện tương tự này với Phó Giai.
Khi đó, anh ta lập tức mắng tôi:
“Em nhu nhược như thế, bị bắt nạt không phải là tự chuốc lấy sao?”
Tôi đã hết lần này đến lần khác tự lừa dối mình, biện hộ cho những lời cay nghiệt của anh ta thành sự thất vọng đầy yêu thương.
Nhưng có vẻ như anh ta thực sự không biết.
Dù là ai, nếu cứ liên tục bị nói như vậy, cũng sẽ buồn bã mà thôi.
Nhưng ánh mắt Đơn Sùng Châu lại không hề có chút khinh miệt hay chế giễu nào.
Anh ấy nói:
“Lâm Giai Thư, chuyện này không buồn cười.”
Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt có thứ cảm xúc mà tôi chưa từng thấy, nên cũng không thể hiểu được.
“Đinh——!”
Nhạc chuông riêng dành cho Phó Giai đột ngột vang lên.
Tim tôi bất chợt đập nhanh.
Vô thức hoảng loạn nhìn về phía Đơn Sùng Châu.
Anh ấy khẽ cười, bình thản đưa tay nhận cuộc gọi, bật loa ngoài.
Giọng Phó Giai đầy bực bội:
“Nhắn WeChat sao không trả lời? Lâm Giai Thư, rốt cuộc em đang bận cái gì—”
Giọng nói của Đơn Sùng Châu lười biếng đến cực điểm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Phó Giai, là tôi.”
11
Sự im lặng lan tràn trong chớp mắt.
Một lúc sau, giọng Phó Giai mới tiếp tục vang lên:
“Đơn Sùng Châu?”
“Giữa đêm giữa hôm, sao điện thoại của Lâm Giai Thư lại ở chỗ anh?!”
Đơn Sùng Châu nhướng mày, đáp nhưng chẳng liên quan đến câu hỏi:
“Không phải chính anh bảo tôi chăm sóc cô ấy nhiều hơn sao?”
Giọng anh ấy nhấn mạnh bốn chữ “chăm sóc nhiều hơn”.
Ngay lập tức, loa điện thoại truyền đến âm thanh chói tai.
Giống như tiếng chân ghế đột ngột kéo lê trên sàn.
Y tá đẩy cửa bước vào:
“Bệnh nhân 2479, Lâm Giai Thư, đến giờ truyền dịch rồi.”
Đồng thời, từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng:
“A Giai, lấy giúp em cái khăn tắm.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Dường như đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Phó Giai hoảng loạn đến vậy.
“Cô ấy thực sự bị bệnh sao?! Bây giờ thế nào rồi?!!”
Giả vờ như thể quan tâm tôi lắm vậy.
Tôi tự giễu, cụp mắt xuống:
“Chỉ là sốt thôi. Tôi... tôi phải tiêm, cúp máy đây.”
“Lâm Giai Thư?! Đợi đã——!”
Phó Giai gọi tôi.
“Tôi và Hứa Sương không có gì cả, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Đêm qua chỉ là vì—”
“Không... sao cả.”
Tôi cắt ngang anh ta.
Giọng Phó Giai đầy ngỡ ngàng:
“Không sao?”
Đây chẳng phải là điều anh ta luôn muốn sao, một cô bạn gái rộng lượng?
Thế nhưng, anh ta lại tức tối cúp máy.
Đến nước này, tôi tất nhiên không còn ngây thơ mà nghĩ rằng phản ứng của anh ta là vì thích tôi.
Vậy mà tôi không thể ngờ được.
Ngày hôm sau, Phó Giai lại bay về ngay lập tức.
12
Để cảm ơn Đơn Sùng Châu vì đã giúp đỡ tôi trong bệnh viện, tôi mời anh ấy ăn cơm.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần phá sản rồi.
Không ngờ anh ấy chỉ đích danh muốn ăn món ăn gia đình.
Còn nói rằng do chính tay tôi nấu là ngon nhất.
Ý này quá rõ ràng rồi.
Tôi đưa anh ấy về nhà.
Đơn Sùng Châu chỉ ăn hai miếng, nhưng không tiếc lời khen ngợi tài nấu nướng của tôi.
Tôi có chút ngại ngùng.
Dù gì cũng đã rất lâu rồi tôi không vào bếp.
Lần cuối cùng là sinh nhật của Phó Giai, tôi đã nấu một bàn đầy thức ăn.
“Tôi phải đảm bảo sức khỏe cho đồng minh của mình.”
Tôi từng nghĩ anh ấy cần tôi trộm tài liệu nào đó, hoặc giúp anh ấy đánh vào công việc kinh doanh của Phó Giai.
Nhưng anh ấy chẳng bắt tôi làm gì cả, chỉ nói khi nào đến thời điểm thích hợp thì nói lời chia tay với Phó Giai là được.
Thời điểm thích hợp?
Nghe quá mơ hồ.
Huống hồ, Phó Giai chẳng hề thích tôi, tôi không nghĩ chuyện này có thể ảnh hưởng đến anh ta.
Đơn Sùng Châu không trả lời, chỉ khẽ cười.
Tôi nằm viện mấy ngày, anh cũng đến suốt mấy ngày đó.
Lại còn kiên nhẫn trò chuyện với tôi.
Chúng tôi dần quen thuộc hơn.
Anh kể nhiều chuyện về những lần về nước thăm họ hàng khi còn nhỏ, vì không giỏi tiếng Trung mà gây ra bao tình huống dở khóc dở cười.
“Tôi từng nói với ông ngoại rằng ông không phải là thứ gì cả và bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Chạy vào một công viên nhỏ trốn khóc, lại gặp một đứa trẻ cũng đang khóc.”
“Cô bé thấy tôi khóc thảm quá, còn đưa cho tôi viên kẹo duy nhất của cô ấy.”
Có lẽ vì tôi chưa từng có bạn bè.
Hoặc có lẽ vì bầu không khí câu chuyện quá tốt.
Tôi cũng hào hứng vung tay múa chân chia sẻ với anh ấy:
“Hồi nhỏ, bạn... bạn cùng lớp túm tóc tôi hỏi có... có trộm tiền không!”
“Tôi rất buồn, tôi không làm, nhưng... nhưng cuối cùng lại thừa nhận.”
“Vì tôi nói: Có... có... có...”
“Tôi nói lắp quá nặng, họ... họ chẳng buồn nghe nốt nửa câu sau—”
“Có người… người vu oan cho tôi phải không?”
“Ha ha!”
Cười xong, tôi như chợt bừng tỉnh, vội vàng đưa tay bịt miệng.
Tôi cũng từng kể chuyện tương tự này với Phó Giai.
Khi đó, anh ta lập tức mắng tôi:
“Em nhu nhược như thế, bị bắt nạt không phải là tự chuốc lấy sao?”
Tôi đã hết lần này đến lần khác tự lừa dối mình, biện hộ cho những lời cay nghiệt của anh ta thành sự thất vọng đầy yêu thương.
Nhưng có vẻ như anh ta thực sự không biết.
Dù là ai, nếu cứ liên tục bị nói như vậy, cũng sẽ buồn bã mà thôi.
Nhưng ánh mắt Đơn Sùng Châu lại không hề có chút khinh miệt hay chế giễu nào.
Anh ấy nói:
“Lâm Giai Thư, chuyện này không buồn cười.”
Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt có thứ cảm xúc mà tôi chưa từng thấy, nên cũng không thể hiểu được.
“Đinh——!”
Nhạc chuông riêng dành cho Phó Giai đột ngột vang lên.
Tim tôi bất chợt đập nhanh.
Vô thức hoảng loạn nhìn về phía Đơn Sùng Châu.
Anh ấy khẽ cười, bình thản đưa tay nhận cuộc gọi, bật loa ngoài.
Giọng Phó Giai đầy bực bội:
“Nhắn WeChat sao không trả lời? Lâm Giai Thư, rốt cuộc em đang bận cái gì—”
Giọng nói của Đơn Sùng Châu lười biếng đến cực điểm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Phó Giai, là tôi.”
11
Sự im lặng lan tràn trong chớp mắt.
Một lúc sau, giọng Phó Giai mới tiếp tục vang lên:
“Đơn Sùng Châu?”
“Giữa đêm giữa hôm, sao điện thoại của Lâm Giai Thư lại ở chỗ anh?!”
Đơn Sùng Châu nhướng mày, đáp nhưng chẳng liên quan đến câu hỏi:
“Không phải chính anh bảo tôi chăm sóc cô ấy nhiều hơn sao?”
Giọng anh ấy nhấn mạnh bốn chữ “chăm sóc nhiều hơn”.
Ngay lập tức, loa điện thoại truyền đến âm thanh chói tai.
Giống như tiếng chân ghế đột ngột kéo lê trên sàn.
Y tá đẩy cửa bước vào:
“Bệnh nhân 2479, Lâm Giai Thư, đến giờ truyền dịch rồi.”
Đồng thời, từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng:
“A Giai, lấy giúp em cái khăn tắm.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Dường như đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Phó Giai hoảng loạn đến vậy.
“Cô ấy thực sự bị bệnh sao?! Bây giờ thế nào rồi?!!”
Giả vờ như thể quan tâm tôi lắm vậy.
Tôi tự giễu, cụp mắt xuống:
“Chỉ là sốt thôi. Tôi... tôi phải tiêm, cúp máy đây.”
“Lâm Giai Thư?! Đợi đã——!”
Phó Giai gọi tôi.
“Tôi và Hứa Sương không có gì cả, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Đêm qua chỉ là vì—”
“Không... sao cả.”
Tôi cắt ngang anh ta.
Giọng Phó Giai đầy ngỡ ngàng:
“Không sao?”
Đây chẳng phải là điều anh ta luôn muốn sao, một cô bạn gái rộng lượng?
Thế nhưng, anh ta lại tức tối cúp máy.
Đến nước này, tôi tất nhiên không còn ngây thơ mà nghĩ rằng phản ứng của anh ta là vì thích tôi.
Vậy mà tôi không thể ngờ được.
Ngày hôm sau, Phó Giai lại bay về ngay lập tức.
12
Để cảm ơn Đơn Sùng Châu vì đã giúp đỡ tôi trong bệnh viện, tôi mời anh ấy ăn cơm.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần phá sản rồi.
Không ngờ anh ấy chỉ đích danh muốn ăn món ăn gia đình.
Còn nói rằng do chính tay tôi nấu là ngon nhất.
Ý này quá rõ ràng rồi.
Tôi đưa anh ấy về nhà.
Đơn Sùng Châu chỉ ăn hai miếng, nhưng không tiếc lời khen ngợi tài nấu nướng của tôi.
Tôi có chút ngại ngùng.
Dù gì cũng đã rất lâu rồi tôi không vào bếp.
Lần cuối cùng là sinh nhật của Phó Giai, tôi đã nấu một bàn đầy thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro