Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Chương 4

Mạnh Hạng Khinh

2025-03-06 14:00:13

Phó Giai cười nhạt: 

 

“Chỉ kiếm được chút tiền lẻ, còn phải thức đêm liên tục.” 

 

“Lâm Giai Thư, ngoan ngoãn dùng tiền của tôi không tốt hơn sao? Em cố chấp như vậy để làm gì?” 

 

Tôi cố chấp vì điều gì ư? 

 

Chẳng qua là vì tôi biết giữa tôi và anh ta có một khoảng cách không thể san lấp. 

 

Tôi chỉ muốn đến gần anh ta hơn một chút, chỉ muốn bản thân xứng đáng với anh ta hơn một chút mà thôi. 

 

Đúng lúc này, điện thoại của Phó Giai gọi đến. 

 

Giọng điệu anh ta khô khốc: 

 

“Alo, giúp tôi kiểm tra xem trong ngăn kéo phòng có một tập tài liệu không.” 

 

Tôi mở ngăn kéo: “Không có.” 

 

“Ồ.” 

 

Sau đó anh ta thuận miệng hỏi: 

 

“Em đang làm gì?” 

 

Nếu là trước đây, chắc tôi sẽ tự huyễn hoặc rằng anh ta đang nhớ tôi. 

 

Nhưng bây giờ, tôi không còn ngu ngốc như trước nữa. 

 

Tôi đáp: “Không làm gì cả.” 

 

Không khí im lặng trong hai giây. 

 

Giọng Phó Giai không thể hiện cảm xúc gì: “Ồ, bận nhỉ.” 

 

Cuộc gọi kết thúc. 

 

Thật khó hiểu. 

 

Tôi chán nản mở WeChat Moments. 

 

Phát hiện Đơn Sùng Châu vừa đăng bài viết đầu tiên. 

 

Là ảnh chụp màn hình tin nhắn. 

 

Chỉ hiển thị câu trả lời của tôi: [Họa sĩ có tâm hồn.] 

 

Dòng trạng thái đi kèm: [Được đại họa sĩ khen ngợi.] 

 

Phó Giai thả một lượt thích. 

 

Đầu tôi hơi đau. 

 

Có lẽ là do lần trước bị sốt nhưng chưa khỏi hẳn. 

 

Tôi không để tâm lắm, nhưng đến nửa đêm, cơn đau trở nên dữ dội đến mức không thể chịu nổi. 

 

Tôi bắt taxi đến bệnh viện, nhưng vừa vào đến sảnh thì suýt ngất. 

 

Cả người lúc nóng lúc lạnh, buồn nôn. 

 

Xương cốt đau nhức như bị trật khớp. 

 

Một tình nguyện viên hoảng hốt chạy tới đỡ lấy tôi. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tôi giúp bạn đăng ký khám cấp cứu nhé, số điện thoại của người thân bạn là gì?” 

 

Tôi vừa mở miệng liền nôn thốc nôn tháo, điện thoại rơi xuống sàn. 

 

May mà chưa khóa màn hình. 

 

Tình nguyện viên sợ hãi nhặt lên, lập tức nhấn giữ phím số 1 để gọi. 

 

Điện thoại được kết nối ngay lập tức. 

 

“Xin chào! Tôi là tình nguyện viên của bệnh viện. 

 

“Anh là người thân của chủ máy đúng không? Đây là bệnh viện XX, tình trạng của cô ấy không ổn lắm, mong anh đến ngay.” 

 

Dù đầu tôi đau như muốn nổ tung, nhưng tiếng cười khinh miệt của Phó Giai vẫn vang lên rõ ràng. 

 

“Diễn cũng có tâm đấy chứ. 

 

“Lâm Giai Thư, em kiếm đâu ra diễn viên phụ kém cỏi thế? 

 

“Chẳng qua tôi chỉ đi ăn với Hứa Sương một bữa cơm, em có cần làm quá lên vậy không? 

 

“Em xem, tôi đâu có để ý chuyện em qua lại với Đơn Sùng Châu, đừng có nhạy cảm như vậy được không?” 

 

Cuộc gọi bị cúp. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi ngất lịm. 

 

09

 

Mở mắt ra, trước mặt tôi là phòng bệnh. 

 

Tôi cầm lấy điện thoại. 

 

Màn hình đã nứt. 

 

Cảm ứng có vẻ cũng hỏng, tôi vô tình nhấn vào Moments của Phó Giai. 

 

Dòng trạng thái của anh ta đập thẳng vào mắt tôi. 

 

Trong lúc tôi ngất xỉu vì bệnh, anh ta đang ăn tối với Hứa Sương. 

 

Một bữa tối kiểu Pháp dưới ánh nến. 

 

Rất lãng mạn. 

 

Khiến tôi nhớ lại lúc mới đi làm. 

 

Dành dụm rất lâu, háo hức đưa Phó Giai đến một nhà hàng Pháp cao cấp. 

 

Anh ta chỉ ăn hai miếng, sau đó cau mày, vứt d.a.o nĩa xuống bàn. 

 

“Ghét đồ ăn Pháp, khó nuốt c.h.ế.t đi được.” 

 

Có lẽ, khi ốm đau mà không có ai bên cạnh, con người ta dễ trở nên yếu đuối hơn. 

 

Nhưng lúc này đây, tôi lại ghét cảm giác yếu đuối này. 

 

Có gì đáng buồn đâu chứ? 

 

Dù không ai ở bên cạnh, vẫn còn tình nguyện viên giúp tôi. 

 

Tôi vẫn ổn mà. 

 

Thế nhưng, nước mắt vẫn rơi xuống không kiểm soát. 

 

Tôi cố gắng lau đi, nhưng càng lau lại càng nhiều. 

 

Tầm mắt nhòe đi trong làn nước mắt, cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra. 

 

Một người bước đến trước mặt tôi. 

 

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên. 

 

Người đàn ông vẫn thường xuất hiện trên bản tin giờ đây lại đứng ngay trước mắt tôi. 

 

Sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo. 

 

So với trên video, ngoài đời trông anh ấy còn đẹp đến chấn động hơn. 

 

Nhưng giọng nói của Đơn Sùng Châu lại rất nhẹ, rất dịu dàng. 

 

Như thể chỉ cần lớn tiếng một chút, sẽ làm vỡ tan một thứ gì đó quý giá. 

 

“Có thể khóc thành tiếng, đừng cắn môi dưới.” 

 

“Nhưng... nhưng...” Tôi đờ đẫn nói. 

 

“Tôi... tôi khóc nghe giống... giống tiếng xe phân khối lớn.” 

 

Anh ấy khựng lại, rồi khóe mắt cong lên. 

 

Đôi mắt xanh lam như một hồ nước yên ả. 

 

“Vậy thì rất ngầu đấy.” 

 

Anh ấy nói.

 

10

 

Khuôn mặt hoàn hảo của Đơn Sùng Châu mang theo chút mệt mỏi. 

 

Thì ra, sau khi tôi ngất đi, tin nhắn WeChat của anh ta tình cờ xuất hiện trên màn hình điện thoại tôi. 

 

Tình nguyện viên cuống quá nên gọi đại cho anh qua WeChat. 

 

Chẩn đoán là viêm và nôn mửa do virus. 

 

Anh lập tức đến bệnh viện, cả đêm không ngủ để chăm sóc tôi. 

 

Tôi cảm thấy bất an. 

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn sợ mắc nợ người khác. 

 

Huống hồ, chúng tôi cùng lắm cũng chỉ được tính là bạn trên mạng. 

 

“Cảm... cảm ơn anh, đã... làm phiền rồi. Tôi... tôi mời anh... ăn một bữa nhé?” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Số ký tự: 0