Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Chương 3

Mạnh Hạng Khinh

2025-03-06 14:00:13

05

 

Phó Giai đi vội vàng, thậm chí còn quên đăng xuất WeChat trên máy tính bảng. 

 

Tất cả tin nhắn đều đến từ nhóm chat mới mà đám bạn anh ta vừa tạo. 

 

Có người gửi ảnh chụp màn hình từ bài đăng trên Moments. 

 

Là bài viết của Hứa Sương. 

 

Nội dung: “Có người đặc biệt bay đến bên tôi.” 

 

Trong ảnh là bóng lưng của Phó Giai. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Hóa ra, đây chính là “công việc gấp” mà anh ta nói.   

 

Cả nhóm lập tức sôi sục: 

 

[Tốc độ Trung Quốc! Quay lại rồi à?! Đã đá con nhỏ tật nguyền kia chưa?] 

 

Phó Giai trả lời: 

 

[Chưa.] 

 

[Đá không xong, phiền c.h.ế.t đi được.] 

 

Nhóm chat lập tức bùng nổ. 

 

[Đù! Đến cả Đơn tổng cũng không xử lý được? Mau kéo Đơn tổng vào nhóm đi, giục anh ta ra tay mạnh hơn nào!] 

 

[Giục hả? Ai dám??] 

 

[Công nhận con nhỏ tật nguyền đó khó nhằn ghê, nếu tôi mà là con gái, được Đơn Sùng Châu theo đuổi là đồng ý ngay tức khắc!] 

 

[Mấu chốt là nó yêu Giai thiếu đến c.h.ế.t đi sống lại, chậc chậc chậc—] 

 

[Đừng nói Đơn tổng nữa, tin nó có thể thích người khác còn khó hơn tin một bà lão chín mươi tuổi trèo được lên cây!] 

 

Móng tay tôi bấm chặt vào da thịt, nhưng hoàn toàn không thấy đau. 

 

Đến khi hoàn hồn lại, tôi mới nhận ra mình đã trả lời tin nhắn chào hỏi của Đơn Sùng Châu. 

 

[Chào anh, tôi là Lâm Giai Thư.] 

 

Ngay giây tiếp theo, cuộc gọi WeChat của Đơn Sùng Châu bật lên. 

 

Tôi giật mình suýt đánh rơi điện thoại. 

 

Vội vàng cầm lên, nhưng vô tình lại ấn vào nút nghe máy. 

 

Bên kia vang lên một giọng nói trầm ổn, chậm rãi, ngoài ý muốn còn rất dễ nghe. 

 

“Phó Giai đi rồi à?” 

 

Chúng tôi chẳng có quan hệ mờ ám gì, câu hỏi này thực sự vô nghĩa. 

 

Nhưng đầu tôi trống rỗng, chẳng khác gì một học sinh bị thầy giáo gọi lên trả bài. 

 

“Đi... đi rồi.” 

 

“Ừm.” 

 

Đơn Sùng Châu khẽ cười. 

 

“Nghe tôi nói đây, lý do tôi kết bạn với em là vì tôi và Phó Giai đã đánh cược với nhau.” 

 

06

 

Một câu nói như sấm sét, xé toang mớ hỗn loạn trong đầu tôi. 

 

Anh ấy... lại tự thú nhận sao? 

 

“Cái... cái... cái gì cơ?” 

 

Có lẽ vì quá vội vàng, chỉ một câu đơn giản mà tôi còn nói lắp nhiều hơn bình thường. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những lúc như thế này, Phó Giai chắc chắn đã cắt ngang từ lâu. 

 

Nhưng Đơn Sùng Châu lại không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. 

 

Sự bình tĩnh trong thái độ của anh ấy khiến cảm xúc tôi dần lắng xuống. 

 

Đơn Sùng Châu thẳng thắn kể lại chuyện đánh cược đêm đó, sau đó nói tiếp: 

 

“Tôi ghét Phó Giai, mà trùng hợp là em cũng vậy.” 

 

“Đã có chung kẻ thù, chi bằng hợp tác?” 

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng dám mâu thuẫn với ai. 

 

Đừng nói đến chuyện trả đũa, ngay cả cãi nhau với người khác tôi cũng hầu như chưa từng. 

 

Trong đầu có một giọng nói hét lên bảo tôi nên bỏ chạy ngay lập tức. 

 

Nhưng những ký ức cũ lại như hàng trăm chiếc kim nhọn, cắm sâu vào tâm trí tôi. 

 

Hồi đó, tôi bị một người bạn trong giới hội họa đạo nhái tác phẩm. 

 

Không những không đòi được công bằng, tôi còn bị bôi nhọ, hứng chịu làn sóng công kích từ mạng xã hội. 

 

Tôi đã khóc, kể hết mọi chuyện với Phó Giai. 

 

Nhưng thứ tôi nhận lại, chỉ là những lời nói lạnh lùng của anh ta. 

 

“Sao người ta không đạo tác phẩm của người khác, mà lại chọn em?” 

 

“Còn không phải vì em yếu đuối, dễ bị bắt nạt hay sao?” 

 

“Người ta vẫn nói ‘Gia thư quý hơn vạn vàng’, nhưng tôi thấy Lâm Giai Thư em thì rẻ mạt vô cùng.” 

 

“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn ức h.i.ế.p em thôi.” 

 

Lúc đó, tôi còn nghĩ rằng Phó Giai chỉ đang tức giận vì tôi quá yếu đuối. 

 

Nhưng bây giờ mới nhận ra, anh ta thực sự nghĩ như vậy. 

 

Tim tôi quặn thắt. 

 

Sự đau đớn tích tụ khiến lòng dũng cảm trong tôi dần lớn lên, như một quả bóng ngày càng căng phồng. 

 

Tôi cố gắng giữ cho giọng nói ổn định. 

 

“Được.” 

 

07

 

Mặc dù đã đồng ý hợp tác, nhưng tôi hoàn toàn không biết phải làm gì. 

 

Tối hôm đó, Đơn Sùng Châu gửi cho tôi một bức tranh vẽ đơn giản. 

 

Tôi nghiêm túc nhìn thật lâu, rồi nhắn lại: [Đây là gì?] 

 

Đơn Sùng Châu: [Đang họp, đây là kiểu tóc tổ chim của cấp dưới tôi.] 

 

Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. 

 

Thật khó để tưởng tượng người đàn ông trên tin tức với gương mặt nghiêm nghị, anh tuấn, lại có một khoảnh khắc trẻ con như thế này. 

 

Tôi nhắn lại: [Họa sĩ có tâm hồn.] 

 

Rồi vô thức thêm một câu: [Không bận sao?] 

 

Đơn Sùng Châu: [Bận, nhưng vẫn có thời gian nhắn tin với em.] 

 

Tôi sững lại một giây. 

 

Chợt nhớ đến vô số lần Phó Giai chỉ đọc mà không trả lời tin nhắn của tôi. 

 

Mỗi khi tôi dè dặt hỏi, anh ta lại ngang nhiên nổi giận: 

 

“Tôi bận, em tưởng ai cũng rảnh rỗi như em, suốt ngày không có việc gì làm à?” 

 

Tôi yếu ớt phản bác: “Em không phải kẻ vô công rồi nghề, em là họa sĩ truyện tranh mà.” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Thư Quý Hơn Vạn Vàng

Số ký tự: 0