Chương 10
Mạnh Hạng Khinh
2025-03-06 14:00:13
19
Những ngày sau đó, tôi và Phó Giai không còn bất kỳ liên hệ nào.
Cả đám bạn của anh ta cũng vậy, như những giọt mưa rơi xuống biển, biến mất không dấu vết.
Ngoại trừ một đêm khuya nọ.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Chỉ cần nghe một tiếng, tôi đã biết đó là ai.
“Lâm Giai Thư, xin lỗi.”
“...Thật sự xin lỗi.”
Tôi cúp máy.
Đổi số điện thoại.
Nhưng trong tài khoản ngân hàng, bỗng dưng xuất hiện năm trăm triệu.
Số tiền đủ để tôi không cần làm gì cũng có thể sống thoải mái cả đời.
Đó bạn xem, những người như họ, ngay cả sự hối lỗi cũng đắt đỏ.
Tình yêu, đối với họ, thực sự chỉ là một thứ nhỏ bé không đáng kể.
Mất đi tôi, đối với Phó Giai, chẳng gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Vậy mà anh ta vẫn đứng đây, bỏ ra hàng chục triệu chỉ để đổi lấy một bữa cơm gia đình.
Tôi cúi mắt, nhìn thấy bàn tay anh ta siết chặt thành nắm đấm, hơi run rẩy.
Chợt, tôi dường như hiểu ra cái gọi là “tư lợi riêng” của anh ta.
Nhưng những yêu hận giằng xé, đau đớn như lột da róc thịt kia cuối cùng vẫn để lại dấu vết trong lòng tôi.
Như một chiếc ly thủy tinh bị đập vỡ thành trăm mảnh.
Dù có dành thật nhiều thời gian để ghép lại, có lẽ cả đời này cũng khó mà đựng nước được nữa.
Tôi khẽ nói:
“Xin lỗi, bây giờ tôi không còn muốn vào bếp nữa.”
Giọng Đơn Sùng Châu nhẹ như gió thoảng:
“Không sao cả.”
Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt anh ấy.
Trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước ấy, chỉ phản chiếu một mình tôi.
Anh ấy nói:
“Vừa hay, tôi rất giỏi việc nấu nướng.”
(Hoàn toàn văn)
Phiên ngoại của Phó Giai
#1
Trên bàn làm việc của Phó Giai đầy ắp tài liệu.
Là những báo cáo về thương tích do bị bạo hành trong suốt thời thơ ấu của Lâm Giai Thư.
Phản ứng nhanh nhất là trái tim anh ta.
Như thể bị một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m xuyên, cơn đau theo đó lan ra khắp cơ thể.
Phó Giai muốn châm một điếu thuốc.
Nhưng lại phát hiện tay mình run đến mức không thể thực hiện nổi động tác đơn giản là bật lửa.
Sao có thể như thế này được?
Anh ta nghĩ.
Vậy mấy năm qua, những gì anh ta làm rốt cuộc là báo thù hay gì?
Từ nhỏ, anh ta đã sống dưới cái bóng của một người phụ nữ.
Đó là mối tình đầu mà cha anh ta buộc phải từ bỏ vì tiền đồ.
Mẹ anh ta vì cái tên đó mà phát bệnh.
Bà dùng chính đôi tay từng nấu chè ngọt cho anh ta để cầm dao.
Định móc đôi mắt có nét giống với cha anh ta ra khỏi hốc mắt.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn không nỡ.
Vậy nên, lưỡi d.a.o ấy lại đ.â.m thẳng vào trái tim chính bà.
Bà trợn trừng mắt, bấu chặt lấy cậu bé Phó Giai khi ấy.
Bắt đứa con trai nhỏ phải chứng kiến cái c.h.ế.t của mẹ ruột:
“Nhớ lấy, người g.i.ế.c mẹ là Hứa Chi Mẫn và cha con.”
“A Giai, phải báo thù cho mẹ.”
Sau này, Phó Giai lớn lên, nắm quyền.
Nhưng cha anh ta lại c.h.ế.t vì ung thư.
Hứa Chi Mẫn cũng đã c.h.ế.t từ lâu.
Họ thật may mắn.
Nhưng điều đó không công bằng.
Vậy nên anh ta tìm đến Lâm Giai Thư.
Mẹ mắc nợ, con trả thay.
Anh ta nghĩ, nếu trách thì chỉ có thể trách cô ấy quá nghèo.
Nghèo đến mức chỉ còn lại một tấm chân tình vô giá trị.
Vừa hay, chờ anh ta đến để nghiền nát nó.
Nhưng rồi Phó Giai phát hiện ra.
Cô ấy dường như cũng chẳng sống tốt hơn anh ta là bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngốc nghếch, luôn bị người khác bắt nạt.
Sao có thể như vậy được?
Trái tim của Lâm Giai Thư, chỉ có thể do chính anh ta chà đạp.
Vậy nên, anh ta tức giận, bực bội mà hết lần này đến lần khác đứng ra giải quyết mọi chuyện.
Phó Giai luôn tin rằng mình ghét cô ấy.
Vậy nên anh ta mới ghét việc cô vì anh ta mà tập nấu ăn, khiến tay bị bỏng.
Ghét việc cô nhịn đói chỉ để dành tiền đưa anh ta đi ăn nhà hàng đắt đỏ.
Ghét giọng khóc vừa lạ lùng vừa chói tai cùng đôi mắt đỏ hoe của cô.
Mãi đến khi trong mắt cô không còn bóng dáng mình nữa.
Anh ta mới nhận ra.
Thì ra, thứ cảm xúc kỳ lạ đó chính là yêu.
Lâm Giai Thư từ trước đến nay luôn sợ mắc nợ người khác.
Phó Giai hèn hạ mà nghĩ.
Nếu cô ấy biết mẹ mình đã nợ anh ta nhiều đến thế.
Chắc chắn cô ấy sẽ quay về bên anh ta.
Không yêu anh ta cũng được.
Chỉ cần quay về bên anh ta.
Nhưng bản báo cáo trước mặt lại siết chặt tim anh ta như một chiếc kìm nung đỏ.
Khiến anh ta không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân.
Anh ta từng tô vẽ hành động của mình như một màn phản kích chính đáng của nạn nhân đối với kẻ gây hại.
Nhưng thực chất, anh ta chẳng khác nào mẹ mình.
Thản nhiên tổn thương một nạn nhân khác.
Cuộc gọi xin lỗi của Phó Giai bị dập máy.
Anh ta khuỵu xuống đất, cuối cùng cũng sụp đổ, bật khóc thành tiếng.
02
Năm thứ năm sau khi mất đi Lâm Giai Thư.
Cô đã trở thành vợ của người khác.
Anh ta nghĩ, điều đó cũng không sao cả.
Nếu Đơn Sùng Châu không đối xử tốt với cô, anh ta sẽ ngay lập tức đưa cô về.
Nhưng Đơn Sùng Châu không cho anh ta cơ hội đó.
Anh ta cho cô đủ sự tôn trọng và niềm tin.
Thậm chí chuyển toàn bộ tài sản sang tên cô.
Hôn lễ xa hoa, khách khứa tấp nập.
Anh ta gửi một phong bì mừng không ký tên.
Gửi đến cô dâu trong giấc mộng của chính mình.
3
Năm thứ mười sau khi mất Lâm Giai Thư.
Anh ta bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Di chúc đã được viết từ nhiều năm trước.
Coi như đây là việc cuối cùng anh ta có thể làm cho cô.
Dù cho cô đã hạnh phúc đến mức chẳng cần bất cứ chỗ dựa nào nữa.
Tại một bữa tiệc, anh ta tình cờ gặp con gái của cô.
Bé gái nhỏ nhắn, đáng yêu như một bức tượng ngọc, lắc lư cái đầu, ê a đọc thơ:
“Trước giường ánh trăng sáng, ngỡ là sương trên đất.”
“Giấc xuân không hay sáng, khắp nơi nghe tiếng chim.”
Phó Giai cả đời chỉ biết dùng chia tay để uy h.i.ế.p người khác.
“Sai rồi, câu tiếp theo là—”
Cô bé lộ vẻ bối rối.
Phó Giai bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Cúi xuống, đối diện với đôi mắt giống hệt người cũ.
Khi mở miệng, ngay cả chính anh ta cũng nghe thấy giọng mình run rẩy:
“Câu tiếp theo là—”
“Gia thư quý hơn vạn vàng.”
Cô bé nghiêng đầu, nụ cười tinh nghịch mà đáng yêu:
“Cảm ơn chú, nhưng con biết đọc mà! Con chỉ đang nghĩ xem nên chọn câu nào thôi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ba con bảo rằng, trong nhà chúng con, câu tiếp theo của 'Lửa binh kéo dài ba tháng xuân' phải là—”
Cô bé tự tin nói lớn:
“Giai Thư quý hơn vạn vàng.”
“Chú ơi, sao chú khóc thế?! Chú không sao chứ!”
“Không sao.”
Chỉ là, đến tận lúc này, Phó Giai mới thực sự hiểu ý nghĩa của câu thơ ấy.
Và anh ta đã hiểu quá muộn.
Muộn đến mức, cả đời này, họ đã bỏ lỡ nhau mãi mãi.
(Hết)
Những ngày sau đó, tôi và Phó Giai không còn bất kỳ liên hệ nào.
Cả đám bạn của anh ta cũng vậy, như những giọt mưa rơi xuống biển, biến mất không dấu vết.
Ngoại trừ một đêm khuya nọ.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Chỉ cần nghe một tiếng, tôi đã biết đó là ai.
“Lâm Giai Thư, xin lỗi.”
“...Thật sự xin lỗi.”
Tôi cúp máy.
Đổi số điện thoại.
Nhưng trong tài khoản ngân hàng, bỗng dưng xuất hiện năm trăm triệu.
Số tiền đủ để tôi không cần làm gì cũng có thể sống thoải mái cả đời.
Đó bạn xem, những người như họ, ngay cả sự hối lỗi cũng đắt đỏ.
Tình yêu, đối với họ, thực sự chỉ là một thứ nhỏ bé không đáng kể.
Mất đi tôi, đối với Phó Giai, chẳng gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Vậy mà anh ta vẫn đứng đây, bỏ ra hàng chục triệu chỉ để đổi lấy một bữa cơm gia đình.
Tôi cúi mắt, nhìn thấy bàn tay anh ta siết chặt thành nắm đấm, hơi run rẩy.
Chợt, tôi dường như hiểu ra cái gọi là “tư lợi riêng” của anh ta.
Nhưng những yêu hận giằng xé, đau đớn như lột da róc thịt kia cuối cùng vẫn để lại dấu vết trong lòng tôi.
Như một chiếc ly thủy tinh bị đập vỡ thành trăm mảnh.
Dù có dành thật nhiều thời gian để ghép lại, có lẽ cả đời này cũng khó mà đựng nước được nữa.
Tôi khẽ nói:
“Xin lỗi, bây giờ tôi không còn muốn vào bếp nữa.”
Giọng Đơn Sùng Châu nhẹ như gió thoảng:
“Không sao cả.”
Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt anh ấy.
Trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước ấy, chỉ phản chiếu một mình tôi.
Anh ấy nói:
“Vừa hay, tôi rất giỏi việc nấu nướng.”
(Hoàn toàn văn)
Phiên ngoại của Phó Giai
#1
Trên bàn làm việc của Phó Giai đầy ắp tài liệu.
Là những báo cáo về thương tích do bị bạo hành trong suốt thời thơ ấu của Lâm Giai Thư.
Phản ứng nhanh nhất là trái tim anh ta.
Như thể bị một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m xuyên, cơn đau theo đó lan ra khắp cơ thể.
Phó Giai muốn châm một điếu thuốc.
Nhưng lại phát hiện tay mình run đến mức không thể thực hiện nổi động tác đơn giản là bật lửa.
Sao có thể như thế này được?
Anh ta nghĩ.
Vậy mấy năm qua, những gì anh ta làm rốt cuộc là báo thù hay gì?
Từ nhỏ, anh ta đã sống dưới cái bóng của một người phụ nữ.
Đó là mối tình đầu mà cha anh ta buộc phải từ bỏ vì tiền đồ.
Mẹ anh ta vì cái tên đó mà phát bệnh.
Bà dùng chính đôi tay từng nấu chè ngọt cho anh ta để cầm dao.
Định móc đôi mắt có nét giống với cha anh ta ra khỏi hốc mắt.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn không nỡ.
Vậy nên, lưỡi d.a.o ấy lại đ.â.m thẳng vào trái tim chính bà.
Bà trợn trừng mắt, bấu chặt lấy cậu bé Phó Giai khi ấy.
Bắt đứa con trai nhỏ phải chứng kiến cái c.h.ế.t của mẹ ruột:
“Nhớ lấy, người g.i.ế.c mẹ là Hứa Chi Mẫn và cha con.”
“A Giai, phải báo thù cho mẹ.”
Sau này, Phó Giai lớn lên, nắm quyền.
Nhưng cha anh ta lại c.h.ế.t vì ung thư.
Hứa Chi Mẫn cũng đã c.h.ế.t từ lâu.
Họ thật may mắn.
Nhưng điều đó không công bằng.
Vậy nên anh ta tìm đến Lâm Giai Thư.
Mẹ mắc nợ, con trả thay.
Anh ta nghĩ, nếu trách thì chỉ có thể trách cô ấy quá nghèo.
Nghèo đến mức chỉ còn lại một tấm chân tình vô giá trị.
Vừa hay, chờ anh ta đến để nghiền nát nó.
Nhưng rồi Phó Giai phát hiện ra.
Cô ấy dường như cũng chẳng sống tốt hơn anh ta là bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngốc nghếch, luôn bị người khác bắt nạt.
Sao có thể như vậy được?
Trái tim của Lâm Giai Thư, chỉ có thể do chính anh ta chà đạp.
Vậy nên, anh ta tức giận, bực bội mà hết lần này đến lần khác đứng ra giải quyết mọi chuyện.
Phó Giai luôn tin rằng mình ghét cô ấy.
Vậy nên anh ta mới ghét việc cô vì anh ta mà tập nấu ăn, khiến tay bị bỏng.
Ghét việc cô nhịn đói chỉ để dành tiền đưa anh ta đi ăn nhà hàng đắt đỏ.
Ghét giọng khóc vừa lạ lùng vừa chói tai cùng đôi mắt đỏ hoe của cô.
Mãi đến khi trong mắt cô không còn bóng dáng mình nữa.
Anh ta mới nhận ra.
Thì ra, thứ cảm xúc kỳ lạ đó chính là yêu.
Lâm Giai Thư từ trước đến nay luôn sợ mắc nợ người khác.
Phó Giai hèn hạ mà nghĩ.
Nếu cô ấy biết mẹ mình đã nợ anh ta nhiều đến thế.
Chắc chắn cô ấy sẽ quay về bên anh ta.
Không yêu anh ta cũng được.
Chỉ cần quay về bên anh ta.
Nhưng bản báo cáo trước mặt lại siết chặt tim anh ta như một chiếc kìm nung đỏ.
Khiến anh ta không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân.
Anh ta từng tô vẽ hành động của mình như một màn phản kích chính đáng của nạn nhân đối với kẻ gây hại.
Nhưng thực chất, anh ta chẳng khác nào mẹ mình.
Thản nhiên tổn thương một nạn nhân khác.
Cuộc gọi xin lỗi của Phó Giai bị dập máy.
Anh ta khuỵu xuống đất, cuối cùng cũng sụp đổ, bật khóc thành tiếng.
02
Năm thứ năm sau khi mất đi Lâm Giai Thư.
Cô đã trở thành vợ của người khác.
Anh ta nghĩ, điều đó cũng không sao cả.
Nếu Đơn Sùng Châu không đối xử tốt với cô, anh ta sẽ ngay lập tức đưa cô về.
Nhưng Đơn Sùng Châu không cho anh ta cơ hội đó.
Anh ta cho cô đủ sự tôn trọng và niềm tin.
Thậm chí chuyển toàn bộ tài sản sang tên cô.
Hôn lễ xa hoa, khách khứa tấp nập.
Anh ta gửi một phong bì mừng không ký tên.
Gửi đến cô dâu trong giấc mộng của chính mình.
3
Năm thứ mười sau khi mất Lâm Giai Thư.
Anh ta bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Di chúc đã được viết từ nhiều năm trước.
Coi như đây là việc cuối cùng anh ta có thể làm cho cô.
Dù cho cô đã hạnh phúc đến mức chẳng cần bất cứ chỗ dựa nào nữa.
Tại một bữa tiệc, anh ta tình cờ gặp con gái của cô.
Bé gái nhỏ nhắn, đáng yêu như một bức tượng ngọc, lắc lư cái đầu, ê a đọc thơ:
“Trước giường ánh trăng sáng, ngỡ là sương trên đất.”
“Giấc xuân không hay sáng, khắp nơi nghe tiếng chim.”
Phó Giai cả đời chỉ biết dùng chia tay để uy h.i.ế.p người khác.
“Sai rồi, câu tiếp theo là—”
Cô bé lộ vẻ bối rối.
Phó Giai bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Cúi xuống, đối diện với đôi mắt giống hệt người cũ.
Khi mở miệng, ngay cả chính anh ta cũng nghe thấy giọng mình run rẩy:
“Câu tiếp theo là—”
“Gia thư quý hơn vạn vàng.”
Cô bé nghiêng đầu, nụ cười tinh nghịch mà đáng yêu:
“Cảm ơn chú, nhưng con biết đọc mà! Con chỉ đang nghĩ xem nên chọn câu nào thôi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ba con bảo rằng, trong nhà chúng con, câu tiếp theo của 'Lửa binh kéo dài ba tháng xuân' phải là—”
Cô bé tự tin nói lớn:
“Giai Thư quý hơn vạn vàng.”
“Chú ơi, sao chú khóc thế?! Chú không sao chứ!”
“Không sao.”
Chỉ là, đến tận lúc này, Phó Giai mới thực sự hiểu ý nghĩa của câu thơ ấy.
Và anh ta đã hiểu quá muộn.
Muộn đến mức, cả đời này, họ đã bỏ lỡ nhau mãi mãi.
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro