Thẩm Lân
Khuyết Danh
2025-03-23 21:02:22
7. Từ ngày ta trở về, Thẩm Nam Tinh như hồn ma không tan.
Có nha hoàn cũ đến nói với ta, ba ngày sau khi ta hòa ly, hắn đã sai người đến tìm.
Khi ấy, mẫu thân ta lập tức sai người cầm chổi đuổi sạch người nhà họ Thẩm.
Đến ngày thứ bảy, chính hắn tự mình đến phủ.
Hắn nói với mẫu thân ta rằng hắn bị ma quỷ mê hoặc nên mới quên mất ta tốt thế nào.
Giờ hối hận, không còn nghĩ gì đến chuyện cưới bình thê nữa, chỉ mong mẫu thân ta khuyên ta quay về.
Nhưng khi đó ta đã lên thuyền đi Giang Nam, nên hắn nói sẽ đợi đến lúc ta trở về, đích thân đến đón ta về nhà.
Ngay sau đó, ngoài kia liền truyền tin ta gặp nạn trên sông.
Nghe tin, Thẩm Nam Tinh phát điên, lao vào nhà ta, đập phá linh đường mẫu thân lập cho ta.
Không ai ngờ được, một thư sinh như hắn, vậy mà có thể một hơi lật tung cả quan tài.
Lại có v.ú già từng chăm ta từ nhỏ tới tìm ta, kể rằng sau đó hắn đã quỳ lạy nghìn bậc thang, đến chùa Bình An chỉ để cầu mong ta bình an trở về.
Thậm chí đến giờ hắn vẫn chưa tái hôn.
Mỗi năm vào tiết Thanh Minh, đều đến trước mộ phần ta ngẩn người nhiều ngày.
Nhưng với ta, tất cả chỉ như một câu chuyện xa lạ.
Làm vợ hắn bao năm, giờ ta cuối cùng đã hiểu lời phụ thân từng nói.
Thẩm Nam Tinh giỏi nhất là biết nhìn thời thế, hắn biết phụ thân ta c.h.ế.t vì nước, hoàng thượng quý trọng ông thế nào.
Ta là con gái độc nhất của ông, nếu ta c.h.ế.t vì hắn, e rằng hoàng thượng sẽ bắt hắn đền mạng.
Chỉ cần tỏ ra đau khổ vài phần, là có thể để người đời tha thứ thay ta – việc đó, hắn chẳng thiệt gì.
Về phần lễ đội mũ của Thẩm Lân, ta sẽ không đi.
Bởi năm năm trước, ta đã quyết: cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi.
8. “A nương ơi! Nhà ngoại vui quá trời luôn á!”
Thấy sân viện đầy đao thương côn gậy, Thiên Phúc như chú gấu con tìm thấy mật ngọt, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi.
Thấy dáng vẻ đó, mẫu thân ta cũng cười không khép được miệng.
“Đứa nhỏ này, giống y như phụ thân con đó…”
Nghe vậy, ta mới chợt nhận ra.
Thiên Phúc chẳng giống ta, cũng chẳng giống Mặc Hạc, nhưng lại giống phụ thân ta như đúc.
Thấy con múa cây giáo đỏ trong sân bằng thân hình bé bỏng, mắt ta bất giác đỏ hoe.
Mẫu thân bảo, phụ thân ta vẫn chưa từng thấy dáng vẻ Thiên Phúc.
Vài hôm nữa là giỗ phụ thân, bà sẽ nhờ người vẽ lại hình Thiên Phúc, đốt xuống để ông nhìn thấy.
Nói đến đây, mẫu thân lại cảm thán.
“Phủ ta đã bao lâu rồi không náo nhiệt như vậy…”
“Nếu ngày nào cũng được vui vẻ thế này thì tốt biết mấy…”
9. Đúng lúc đó, quản gia bước đến gọi mẫu thân – nói ngoài cửa có khách.
Ta ban đầu còn nghĩ, chắc là các huynh đệ của phụ thân đến thăm.
Dù sao sau khi phụ thân mất, họ vẫn luôn chăm lo cho gia đình ta.
Nhưng không ngờ, được dẫn vào lại không phải các bá phụ, mà là một thân ảnh cao hơn ta nửa cái đầu – vừa quen vừa lạ.
“A nương! Người chưa c.h.ế.t thật sao!”
“Người thật sự đã trở về rồi!”
Một nam nhân có gương mặt rất giống ta lao về phía ta.
Đó là — Thẩm Lân.
10. Nhìn thấy Thẩm Lân bước nhanh về phía mình, ta không tiến lên mà bước sang giá binh khí.
Ngay lúc hắn sắp đến gần, ta rút một cây gậy từ giá binh khí, xoay một vòng rồi chắn ngang giữa hai người.
“Công tử họ Thẩm, ngươi nhận nhầm người rồi.”
“Ta không phải là mẫu thân ngươi.”
Đúng lúc ấy, Thiên Phúc từ sân chạy vào, tay cầm cây thương nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngươi là ai! Kêu cái gì mà lạ vậy!”
“Đây là mẫu thân của ta cơ mà!”
Vừa nói, nó vừa đứng chắn trước mặt ta, dáng vẻ vô cùng kiên quyết.
Thẩm Lân nghe vậy, ánh mắt chuyển sang nhìn đứa bé mới cao đến hông hắn.
“Mẫu thân, hắn là ai vậy? Sao lại gọi người là mẫu thân?”
“Mẫu thân! Người không nhận ra con sao? Con là Lân nhi đây mà!”
Hàng mày Thẩm Lân nhíu chặt, ánh mắt chăm chăm nhìn ta.
Hắn rất giống ta, nhưng cũng mang theo vài nét của Thẩm Nam Tinh.
“Ngươi là ai hả!”
“Thật đáng ghét! Đây là mẫu thân của ta, không phải của ngươi!”
Cái miệng nhỏ của Thiên Phúc đúng là bản sao y đúc của phụ thân nó – khiến người yêu thì yêu c.h.ế.t đi được, còn người ghét thì giận sôi ruột gan.
Lúc ấy, mẫu thân ta vừa hay đến, vội vàng lên tiếng hòa giải.
“Hai đứa là anh em ruột, đừng làm mất hòa khí!”
Nhưng vừa nghe vậy, Thiên Phúc lập tức quay sang nhìn ta, mặt đầy hoảng hốt.
“Mẫu thân!”
“Cái gã này tóc bạc còn hơn cả cha con, quầng mắt đen còn nặng hơn cả con ch.ó Vượng Tài!”
“Con mà là anh em với hắn, chi bằng gọi hắn là thúc thúc còn hợp lý hơn!”
11. Quả thật, Thẩm Lân tóc đã bạc, mắt thâm quầng – cả người trông như mất sức sống.
Đọc sách là con đường cao quý, vì thế hy sinh thân thể không phải chuyện lạ – Thẩm Lân không phải người duy nhất.
Có điều, có lẽ vì thừa hưởng đầu óc ta một nửa, nên hắn dù có chí tiến thủ, lại không được như Thẩm Nam Tinh, phải trả giá nhiều hơn.
Nhưng ta không thấy áy náy.
Vì đây là con đường hắn tự chọn.
Sau đó, mẫu thân ta lại đứng ra hòa giải, giữ Thẩm Lân lại ăn bữa cơm.
Thiên Phúc thấy vậy liền sán lại, giục ta đút cho nó bánh ngọt.
Không cưỡng lại được sự nũng nịu, ta đành chia bánh ra từng miếng nhỏ, đút cho con một miếng.
“Sao lại vô phép thế chứ!”
“Nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng bàn, lớn thế rồi còn đòi mẫu thân đút ăn!”
“Thật là không biết xấu hổ!”
^^
Nghe vậy, Thiên Phúc ôm bụng cười lớn.
“Ai không biết xấu hổ?”
“Ngươi ghen vì mẫu thân thương ta hơn chứ gì!”
“Còn nữa, bảy tuổi mới phải không ngồi cùng bàn nhé!”
“Con mới bốn tuổi thôi, sao lại không được ngồi cùng mẫu thân?”
Vừa nói, nó vừa ôm chặt lấy ta.
“Mẫu thân, con còn muốn ăn nữa! Mẹ đút con với~”
“Ôi chao! Ngon quá trời!”
“Có mẹ như có bảo vật, không mẹ chẳng khác cọng cỏ~”
Nghe đến câu “không mẹ như cọng cỏ”, đối diện đột nhiên vang lên tiếng “rắc”.
Là chén trà trong tay Thẩm Lân vỡ tan.
“Ai nói ta không có mẹ!!”
“Mẹ đã về rồi, mẹ rõ ràng là đến tìm ta mà!”
Nói xong, Thẩm Lân ngước lên, nhìn ta.
Hắn có lẽ đang mong được nghe điều gì đó từ miệng ta.
Nhưng ta, lại chẳng hề có ý định tha thứ cho hắn.
“Người ta tin lời kẻ khác, là vì lời đó hợp với điều họ muốn nghe.”
“Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc lời nói đó là sự thật.”
“Sự thật là – con không còn mẫu thân nữa.”
“Mẫu thân con đã c h ế t từ ngày nàng ấy bước ra khỏi Thẩm phủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro