Gả Lần 2: Gả Đúng Người

Cầu ai nấy đi,...

Khuyết Danh

2025-03-23 21:02:22

5. Thẩm Nam Tinh cho ta ba ngày để lựa chọn. Hoặc là yên phận làm vợ nhà họ Thẩm, để hắn cưới biểu muội họ Từ kia làm bình thê.

Hoặc là ta mang theo hưu thư rời đi.

Ta nghĩ rất lâu, cuối cùng mang theo thanh kiếm phụ thân tặng, đi tìm Thẩm Lân.

Ta hỏi nó, có muốn đi cùng ta không.

“Ta muốn hòa ly với cha con, Lân nhi, con có nguyện đi cùng ta không?”

Nghe ta nói vậy, nét mặt Lân nhi trở nên kỳ quái, nó nhìn ta chằm chằm.

“Cha chỉ cưới thêm một bình thê, vì sao mẫu thân lại phản ứng như thế?”

“Nhà thế gia nào mà chẳng ba vợ bốn thiếp? Huống chi cha chỉ cưới thêm một người.”

“Tiểu thư họ Từ đoan trang hiền thục, chắc chắn sẽ không tranh giành gì với mẫu thân. Hơn nữa, có nàng vào cửa, đường làm quan của cha sẽ suôn sẻ hơn nhiều!”

“Mẫu thân vẫn luôn chán ghét việc lo toan quà cáp, giờ có Từ tiểu thư rồi, tất cả đều có thể thay người gánh vác mà!”

“Đây chẳng phải là chuyện tốt nhất sao, vì sao mẫu thân lại giận dữ như vậy?”

Ta không thể ngờ rằng, đứa con ta dùng nửa mạng sống mới sinh ra, lại có thể nói ra những lời như thế.

Ta nhìn Thẩm Lân, và thấy vành tai nó đã đỏ lên.

Nó tuy học theo cha, tâm cơ đầy mình, nhưng dù sao cũng là cốt nhục do ta sinh ra, một số suy nghĩ chẳng thể qua mắt được ta.

“Thẩm Lân, con biết mẫu thân không hiểu thơ văn, nhưng mẫu thân cũng hiểu đạo lý.”

“Thứ nhất, cha con từng hứa với ông ngoại rằng đời này chỉ có một mình ta. Đó là lời hứa, hắn đã nuốt lời, tức là bất tín.”

“Thứ hai, trong nhà có chính thất mà lại giao quyền quản gia cho người khác, tức là chà đạp lên mặt mũi của ta.”

“Thứ ba, con là con trai, con thật lòng nghĩ cho mẫu thân, hay chỉ mưu cầu cho tiền đồ của chính mình?”

“Một người mẹ bị đuổi khỏi nhà, tất nhiên không bằng một người cha tiền đồ rạng rỡ, nhưng người xưa có câu: Thà theo mẹ đi ăn xin, còn hơn làm con quan mà bất hiếu.”

Nghe ta nói thế, Thẩm Lân vẫn còn gân cổ cãi lại.

“Mẫu thân! Người đừng hành động theo cảm xúc nữa!”

“Phụ thân làm như vậy, tất cả là vì lo cho gia đình chúng ta!”

Nghe đến đây, cuối cùng ta cũng hiểu ra.

Người ta nói con trai giống cha, quả nhiên không sai.

“Đúng là giống hệt con của Thẩm Nam Tinh, cũng giống như hắn, luôn biết chọn điều có lợi nhất cho bản thân trong bất cứ hoàn cảnh nào.”

Năm xưa cưới ta, Thẩm Nam Tinh vì muốn có sự trợ lực từ phụ thân ta.

Giờ đây muốn bỏ ta, cũng bởi hắn đã tìm được chỗ dựa tốt hơn.

“Ta chỉ hỏi con một câu cuối cùng — có muốn đi với ta không?”

“Nếu con đi cùng ta, tất cả sự hậu thuẫn từ nhà ngoại, ta đều sẽ dâng cho con.”

Nhà ta chỉ có một mình ta, dù phụ thân đã mất, nhưng các mối quan hệ trong triều vẫn chưa từng suy yếu.

Những huynh đệ từng vào sinh ra tử cùng phụ thân, các sư phụ từng dạy dỗ ta, đều sẽ vì ta mà lo liệu cho tương lai của Thẩm Lân.

Nhưng Thẩm Lân chỉ trừng mắt, nghiến răng nói với ta:

“Con không cần!”

“Đôi tay này là để cầm bút viết chữ, không phải như mấy kẻ quê mùa liều mạng kiếm sống ngoài kia!”

“Võ tướng là gì chứ! Nay thiên hạ đã thái bình, chim thú hết thì cung tên cũng nên cất vào kho!”

“Mẫu thân, phụ thân nói đúng! Người là đồ đàn bà ngu dốt, là kẻ điên! Đáng lý ra nên bị đuổi khỏi nhà từ lâu rồi!”

“Nhà họ Thẩm có người đàn bà như người làm chính thê, đúng là bất hạnh!”

Nghe những lời ấy, ta không nói gì thêm, chỉ xoay người rời đi.

Nhưng phía sau truyền đến giọng quát tức tối của Thẩm Lân:

“Người không cần cha, không cần ta! Ra khỏi cửa này rồi, đừng bao giờ quay về nữa!”

“Nếu người dám bước đi, ta coi như người đã c.h.ế.t rồi!”

Nghe đến đây, lòng ta dâng lên một nỗi cay đắng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ quay đầu lại mỉm cười.

Sau đó, ta hỏi Thẩm Lân lần cuối:

“Nếu không có người đàn bà điên này, thì con ở đâu ra?”

“Ta chỉ hỏi con một câu — con có thật sự nghĩ tất cả mọi lỗi lầm đều là do ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đáp lại ta là tiếng gào giận dữ tận đáy lòng:

“Đương nhiên là do người!”

“Người cũng giống hệt phụ thân nói — ngu ngốc, không hiểu lý lẽ, chỉ là một kẻ điên!”



Ngày ta rời đi, thứ duy nhất mang theo là tờ hòa ly thư Thẩm Nam Tinh đưa.

Ban đầu hắn còn không chịu, định giở trò lươn lẹo trước mặt ta.

Nhưng hắn quên mất, ta – Tống Di Lạc – mới là tổ sư của lươn lẹo.

Ở đất Bắc, ngay cả tên du côn khét tiếng cũng phải e dè ta, vì kẻ giở trò sợ người hung hăng, mà người hung hăng lại sợ kẻ liều mạng.

Ngay giây sau, ta kề kiếm lên cổ hắn, lạnh lùng nói: hoặc là hôm nay hắn đưa ta hòa ly thư, hoặc là ta thực hiện lời hứa, c.h.é.m hắn một nhát – một mạng đổi một mạng, ta không sợ.

Phụ thân ta từng nói: làm người, dù có c.h.ế.t cũng không được để người khác bẻ gãy xương sống.

Vì thế, ông mới có thể cùng vài chục cựu binh giữ lấy thành biên ải đến phút cuối, cho đến khi c.h.ế.t cũng không quỳ gối cầu xin.

Giờ đây, Thẩm Nam Tinh làm nhục ta, ta cũng tuyệt đối không để hắn chà đạp cốt khí của ta.

Ban đầu, hắn còn tưởng ta đùa.

Cho đến khi dòng m.á.u đỏ tươi chảy xuống từ cổ hắn, hắn mới thực sự biết sợ.

Run rẩy viết hòa ly thư, hắn vẫn không quên chửi ta là đồ đàn bà điên.

Còn ta chỉ thản nhiên đáp lại:

“Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ moi lưỡi ngươi ra.”

Nhìn gương mặt tái xanh của Thẩm Nam Tinh, lần đầu tiên ta cảm thấy hả lòng hả dạ, khẽ cong môi cười.

“Không sai, nhát gan, hèn nhát, chỉ biết liệu thời thế…”

“Đó mới chính là con người thật của ngươi.”



Rời khỏi phủ Thẩm, ta đã quyết định xong.

Từ nay về sau, ta và nhà họ Thẩm – cầu ai nấy đi, đường ai nấy bước.

Ngày thứ hai sau khi rời đi, ta lên thuyền xuống Giang Nam, định lòng giải sầu.

Nào ngờ một đi là năm năm xa cách.

Ngày trở về, tay ta dắt theo Thiên Phúc, trong lòng lại ôm lấy tiểu muội của nó…

 

6. Trước khi đi ngủ, ta cẩn thận rửa chân cho Thiên Phúc.

Rửa xong, ta véo má con, lại chọc vào cằm bầu bĩnh của nó.

Bàn tay lạnh chạm vào da thịt non nớt khiến nó ré lên, làm bé muội bên cạnh cũng cười khúc khích.

“Muội muội cười y hệt heo con! Sau này gọi là Bối Kỳ nhé!”

Nghe nó nói, ta cũng bật cười.

Hai đứa nhỏ này, quả nhiên đều giống phụ thân chúng – đầu óc toàn những điều kỳ quái.

“Con nói đâu có được, phải đợi cha con về đã.”

^^

“Tên của con là do ta đặt, còn muội muội, phải để cha con đặt.”

Phu quân hiện tại của ta – Mặc Hạc – tính tình linh hoạt, hoàn toàn không giống nam nhân bình thường.

Nhà người khác, chuyện đặt tên đều do nam nhân quyết định, nhưng hắn lại nói: “Con do nàng sinh ra, đương nhiên nên nghe nàng.”

Trước đây không lâu, hắn còn gửi thư bồ câu tới, bảo rằng ta sinh con gái không dễ, tên con nên để ta đặt mới phải.

Hắn biết rất nhiều điều, nhưng chưa từng vì mình thông minh mà chê bai ta.

Hằng ngày, hắn thích dùng trí thông minh của mình để nghĩ ra trò vui khiến ta cười.

Sống cùng hắn, tâm tình ta dần trở nên nhẹ nhàng, thoải mái.

Chỉ tiếc, hiện giờ hắn không ở bên.

Vì phải tìm món hàng quan trọng, hắn phải đến sau chúng ta vài ngày mới đến kinh thành.

Một thời gian ngắn nữa thôi, cả nhà ta sẽ đoàn viên.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Lần 2: Gả Đúng Người

Số ký tự: 0