Thanh mai trúc...
Khuyết Danh
2025-03-23 21:02:22
1. Giữa đêm khuya, ta đang khuyên mẫu thân cùng ta rời kinh.
Nhưng bà đã quen sống trong chốn phồn hoa kinh thành, không muốn rời xa.
Đang nói, lời bà bỗng khựng lại. Sau một lúc trầm ngâm rất lâu, bà lấy ra một bức thư từ trong rương.
Bà nói thư này Thẩm Nam Tinh gửi đến ba hôm trước, bà không biết có nên đưa cho ta hay không.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ ta từng si mê hắn thuở trước, nghĩ mãi mới quyết định để ta tự mình xử lý.
Mẫu thân không sai. Những năm ấy, ta đúng là si mê Thẩm Nam Tinh không dứt.
Cam tâm buông bỏ đao kiếm, tự nguyện bị giam cầm trong hậu viện.
Mà một lần giam, chính là mười năm thanh xuân.
Thế nhưng khi nghe những lời ấy lúc này, ta chỉ khẽ sững người.
Rời kinh năm năm, đến đường về nhà cũng như mịt mờ trong trí nhớ.
Làm gì còn để tâm đến vị phu quân đã hòa ly suốt năm năm kia?
Thư của hắn, ta chẳng buồn xem.
Vốn dĩ thư ấy đã bị vứt đi, nào ngờ lại bị tiểu ma vương nhà ta lục lọi trong sọt rác mà tìm ra.
Tính nó vốn nghịch ngợm, chẳng nghĩ ngợi gì đã mở thư đọc.
“A nương, người này là ai vậy?”
“Hắn có thù hằn gì với người sao?”
“Người chẳng phải đã là phu nhân Quốc công rồi sao? Sao hắn còn muốn người quay lại làm phu nhân thừa tướng gì chứ?”
…
2. Nhiều năm trước, ta gặp nạn trên thuyền, sau khi mất trí nhớ thì được một người tiểu thương cứu sống.
Chẳng bao lâu, ta thành thân với người ấy tại vùng Giang Nam.
Mãi đến gần đây, khi huyết tụ trong đầu ta tan đi, ký ức ngày xưa mới lần lượt trở về.
Thiên Phúc là đứa con ta sinh cùng vị phu quân hiện tại, dĩ nhiên chẳng biết gì về quá khứ giữa ta và Thẩm Nam Tinh.
Thẩm Nam Tinh nay đã là vị thừa tướng quyền thế nhất triều đình, cũng là người đã cùng ta lớn lên từ thuở thiếu thời.
Hắn từng là vị hôn phu trong mộng mà ta – Tống Di Lạc – một lòng mong muốn được gả cho.
Năm ấy, phụ thân ta và phụ thân hắn cùng lúc bị vu oan, cả hai nhà đều bị tịch biên và đày đi xa.
Phụ thân ta là danh tướng nổi danh một thời, ân tình lưu lại cho người đời không ít.
Huống chi những kẻ áp giải phần nhiều đều là người quen cũ từng được ông giúp đỡ,
nên cuộc sống cũng không đến mức quá khó khăn.
Thế nhưng nhà họ Thẩm lại hoàn toàn trái ngược.
Thẩm gia xuất thân hàn môn, là một văn thần chính trực, trong triều không có chút chỗ dựa nào.
Khi Cẩm y vệ chưa kịp đến, bọn sai dịch đã sớm bao vây phủ Thẩm gia, không cho ăn không cho uống, khiến Thẩm gia gia tuổi ngoài năm mươi bị đói đến c.h.ế.t trong tuyệt vọng.
Lúc ấy, tỷ tỷ Thẩm Nam Tinh vừa mới đến tuổi cập kê, cùng với cô cô bị mấy tên sai dịch lôi ra ngoài "lục soát", sau khi trở về cả hai cùng gieo mình xuống giếng mà c h ế t.
Cuối cùng chỉ còn lại Thẩm phụ, Thẩm mẫu và một đứa trẻ là hắn bị dẫn đi lưu đày.
Chưa đi được nửa đường, phụ thân hắn mắc trọng bệnh mà chết.
Thẩm mẫu cũng vào đúng ngày hôm ấy nhảy hồ tự vẫn theo chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ còn lại Thẩm Nam Tinh, gầy yếu như gà con mới nở, lại mắc chứng câm, trở thành kẻ ngơ ngẩn nửa tỉnh nửa mê.
Bọn nha dịch thấy hắn chỉ là gánh nặng, liền định vứt bỏ hắn giữa đường.
Chính ta thấy hắn đáng thương, quỳ xin phụ thân ta bảo vệ hắn.
Đến khi tới đất Bắc, chỉ còn hai đứa trẻ chúng ta sống sót, nên ngày ngày đều quấn quýt bên nhau.
Chỉ là phụ thân ta lo Thẩm Nam Tinh cũng như phụ thân hắn, thân thể yếu ớt, khó trụ nổi miền Bắc khắc nghiệt, dặn ta đừng quá thân thiết, tránh sau này đau lòng.
Nhưng ta không nghe.
Thẩm Nam Tinh là người bạn duy nhất của ta, sao ta có thể bỏ rơi hắn?
Ngày ngày ta kéo hắn đi câu cá, săn hoẵng rừng, hái quả dại. Nhờ có ta bên cạnh, hắn dần dần biết cười trở lại, chứng câm cũng khỏi hẳn.
Phụ thân ta thậm chí còn nhận hắn làm nghĩa tử, sau khi rửa sạch oan khuất, đã đưa hắn trở về kinh.
Chính lúc ấy, Thẩm Nam Tinh nói với ta rằng hắn muốn dâng trạng lên thánh thượng.
Hắn nói đêm nào trong mộng cũng thấy cảnh cả nhà mười tám người của Thẩm gia bị hại, nếu không rửa sạch được nỗi oan này, hắn c.h.ế.t cũng không thể gặp lại cha mẹ nơi suối vàng.
Hắn bảo, chuyện này dính líu quá sâu, kẻ nào can dự đều nguy đến tính mạng.
Hắn khuyên ta nên tránh xa hắn ra.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn không đồng ý.
“Ngươi là phu quân mà ta đã chọn, dù có chết, ta cũng muốn cùng ngươi kề vai!”
^^
Cứ thế, ta giấu phụ thân, cùng Thẩm Nam Tinh định tình, lại theo hắn đi dâng đơn kiện lên ngự tiền.
Sau đó, không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc truy sát, may mà ta từ nhỏ theo phụ thân học võ, giữa đao kiếm ánh bạc, hết lần này đến lần khác cứu hắn một mạng.
Cho đến hôm trước ngày được diện thánh, Thẩm Nam Tinh vẫn khuyên ta.
“Nếu ngày mai ta c h ế t, nàng lập tức quay về tìm phụ thân.”
“Nhất định đừng để lộ chuyện chúng ta đã bí mật định tình!”
Nhưng ta lại lập tức tìm đến phụ thân, nói dối rằng ta đã mang thai.
Ta lấy tính mạng ép phụ thân phải vào triều dập đầu bảo vệ Thẩm Nam Tinh, cũng ép hoàng thượng rửa sạch nỗi oan cho Thẩm gia.
Cũng vì chuyện ấy, Thẩm Nam Tinh lọt vào mắt rồng, được đích thân chỉ định vào triều làm quan.
Sau đó, ta và hắn thành thân.
Lúc thành hôn, Thẩm Nam Tinh từng hứa trước phụ thân ta: cả đời này chỉ có một mình ta.
Nếu tình cảm phai nhạt, sẽ lập tức trao thư hòa ly, để ta được tự do rời đi.
Nhưng Thẩm Nam Tinh không biết rằng, trước đám cưới phụ thân ta đã kéo ta lại, nói rất nhiều điều.
Phụ thân lén nói với ta, ông cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Nếu Thẩm Nam Tinh thực lòng yêu ta, lẽ ra nên giữ khoảng cách với ta, chứ không phải âm thầm định tình rồi sau này lại bảo ta rời đi.
Nay nghĩ lại, hắn rõ ràng đang lợi dụng nhà ta!
Phụ thân cảm thán, Thẩm Nam Tinh chịu nhiều khổ ải khi còn nhỏ, đến cuối cùng lại có thể tự tay rửa oan cho cả nhà, rõ ràng tâm cơ sâu xa, chẳng phải hạng người đơn giản.
Trong lòng hắn, có lẽ thứ quan trọng nhất, chỉ là chính bản thân hắn mà thôi!
Phụ thân lo rằng, đến một ngày nào đó, Thẩm Nam Tinh sẽ phụ ta.
Nhưng ta không tin, chỉ nói phụ thân nghĩ quá nhiều rồi.
Ta và Thẩm Nam Tinh lớn lên cùng nhau, ta há lại không nhìn thấu con người hắn?
Nếu hắn dám bắt nạt ta, ta sẽ tự tay ch ém hắn ra từng mảnh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro