Gả Lần 2: Gả Đúng Người

Chương 2:

Khuyết Danh

2025-03-23 21:02:22

3. Ta từng nghĩ rằng sau khi thành thân, cuộc sống sẽ giống như trước kia.

Thẩm Nam Tinh bày mưu tính kế, ta thì bảo vệ hắn.

Nhưng ta đâu ngờ, kinh thành khác hoàn toàn với đất Bắc, vợ quan trong kinh không thể tùy tiện ra ngoài.

Cách giao thiệp duy nhất chính là các buổi tụ họp giữa nữ nhân nhà quan.

Mà phụ thân ta là võ tướng, ta từ nhỏ theo ông chỉ học múa đao luyện kiếm, hoàn toàn không hiểu chuyện của các phu nhân trong kinh, càng không biết lo toan chuyện trong bếp núc.

Không còn cách nào, ta đành buông đao kiếm, cầm lấy bàn tính và sách vở trên bàn.

Thế nhưng, dù vậy, ta vẫn làm trò cười không ít.

Giữa đám quý phụ ta tay chân luống cuống, bị người ta giễu cợt, Thẩm Nam Tinh chỉ lạnh lùng nói:

“Di Lạc, nay là ở kinh thành, không phải đất Bắc!”

“Đừng giữ mãi cái vẻ quê mùa đó nữa!”

“Bây giờ nàng ra ngoài, không còn là tiểu thư nhà tướng quân, mà là thê tử của Thẩm Nam Tinh ta.”

“Nói năng, hành xử đều phải cẩn trọng một chút!”

Ta không muốn làm hắn mất mặt, đành học cách giao thiệp với nhà quan.

Thế nhưng, dù ta cố gắng thế nào, hắn vẫn không vừa ý.

Bên cạnh hắn có biểu muội xa cách nhiều năm mới gặp lại, có tiểu thư nhà quan mến mộ tài học của hắn, còn có nữ đồng môn trong thư viện.

Thời gian ấy, ngày nào hắn cũng nói với ta:

“Sao nàng không học theo người ta?”

“Đừng cả ngày chơi mấy trò thô lỗ ấy nữa! Phải đọc nhiều sách, hiểu nhiều đạo lý mới được!”

“Tính cách nàng thế này, sau này làm sao giúp gì cho ta được?”

“Quả nhiên, nếu nhà ta không gặp nạn năm xưa, chúng ta vốn chẳng thuộc về cùng một thế giới…”

Lúc ấy, điều ta muốn hỏi chỉ là…

Bao lâu rồi hắn không cùng ta ngắm sao? Bao lâu rồi không cùng ta săn chim sẻ?

Ta vốn sinh ra đã như vậy, vì sao trước kia hắn chưa từng chê ta?

 

4. Dù ngoài miệng hắn chê ta không ra gì, đêm xuống hắn chưa từng rời khỏi chăn ta.

Chẳng bao lâu sau, ta mang thai Thẩm Lân.

Chỉ là khi sinh hắn, ta suýt mất nửa cái mạng.

Bà đỡ đoán chắc rằng, ta đã nhiễm hàn độc khi ở đất Bắc, e rằng sau lần này sẽ không thể sinh thêm nữa.

Thân thể ta cũng yếu đi rất nhiều.

Không còn cách nào, Thẩm Nam Tinh đành mời biểu muội họ Từ đến giúp ta quán xuyến việc nhà.

Người người đều khuyên Thẩm Nam Tinh nên nạp thêm một thê thiếp, để nối dõi cho Thẩm gia, nhưng hắn chỉ nói không muốn.

Lúc đó, ta quý Lân nhi như châu báu, chỉ hận không thể m.ó.c t.i.m ra cho con.

Không chỉ vì nó là đứa con duy nhất mà ta có thể sinh ra, mà còn vì đó là cốt nhục của ta và Thẩm Nam Tinh.

Thẩm Lân giống ta như đúc: lông mày cong cong, đôi môi luôn nở nụ cười.

Nhưng tính cách lại giống cha nó, ưa tĩnh không thích động.

Ta lo nó rồi sẽ yếu ớt như cha nó thời nhỏ, lớn lên chẳng khác gì gà con.

Thế nên mỗi ngày, ngoài giờ học, ta đều bắt nó chạy bộ, tập tấn mã.

Thật ra ta không định cho nó theo nghiệp võ, chỉ mong nó có thân thể khỏe mạnh, để đi xa hơn trên con đường đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hồi ấy, điều Lân nhi thích nhất là b.ắ.n cung. Nó nói sau này nếu cưới vợ, sẽ tự tay b.ắ.n một đôi nhạn đem tặng cho tân nương.

Nó còn nài nỉ ta làm cho nó một cây cung nhỏ sắc bén nhất.

Nhưng rồi, Thẩm Nam Tinh bắt đầu dạy Lân nhi khai tâm.

Hắn thấy ta bắt con tấn mã thì cho rằng như vậy là thô tục, không hợp với thân phận văn sĩ.

Thế là hắn cho Lân nhi chuyển vào biệt viện.

Từ đó về sau, mỗi ngày chỉ cho đọc sách ngâm thơ, rảnh rỗi cũng không cho ra ngoài, chỉ nhốt trong thư phòng.

^^

Sau này có lần hiếm hoi Thẩm Nam Tinh ra ngoài, ta liền mang cây cung nhỏ mà Lân nhi yêu thích nhất, định tặng con một niềm vui.

Nhưng khi thấy đống bia tập b.ắ.n và cây cung bên cạnh, nó lại cau mày đầy chán ghét.

“A nương, sao người lại mang mấy thứ phiền phức này tới nữa?”

“Cha nói rồi, đôi tay này là để viết chữ, không phải để chơi mấy thứ này!”

Nói xong, nó ném cây cung nhỏ xuống đất.

“Thân thể là căn bản để làm mọi chuyện, nếu không có sức khỏe, chẳng lẽ con không muốn giống ông ngoại sao?”

“Ngày ngày ở trong phòng, chỉ biết thoa phấn xức hương, mặc mấy bộ đồ yếu ớt như phụ nữ! Làm gì có chút khí chất nam nhi nào!”

Tướng thì dùng đao kiếm, văn thì dùng bút mực – đều là khí chất của nam nhân.

Vì thế, năm xưa ta mới muốn ở bên Thẩm Nam Tinh, từng mong con mình có thể vừa có đầu óc của hắn, vừa có thân thể cường tráng của phụ thân ta.

Nhưng ta không ngờ, con trai ta giờ lại thành ra thế này.

Càng không ngờ, đêm hôm ấy, Thẩm Lân lại đem lời ta nói thuật lại hết với Thẩm Nam Tinh.

“Hồ ly tinh độc địa!”

“Sao nàng dám nguyền rủa cha mẹ ta trước mặt con ta?”

“Cái gì mà kẻ đọc sách c.h.ế.t sớm, chỉ có nhà nàng mới sống lâu?”

“Nếu vậy, ta đúng là không nên cưới nàng!”

“Chúng ta vốn chẳng cùng đường!”

Nghe đến đây, ta cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa.

Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn.

“Ngươi nói đúng. Chúng ta vốn không cùng đường, lẽ ra không nên đi chung từ đầu.”

“Nếu vậy thì hòa ly đi!”

“Ngươi từng hứa với phụ thân ta, nếu sống không nổi nữa, thì sẽ hòa ly.”

“Nếu hòa ly, Lân nhi sẽ theo ta về phủ, mang họ của ta.”

Thế nhưng khi nghe vậy, Thẩm Nam Tinh chỉ cười lạnh.

“Ha… ha…”

“Hòa ly sao?”

“Ngươi lấy gì để hòa ly với ta?”

“Phụ thân ngươi c h ế t rồi! Giống như cha ta – cũng đã c h ế t rồi!”

“Nhà họ Thẩm không có hòa ly, chỉ có hưu thê!”*

---------------------

* Hòa ly: Ly hôn trong hòa bình

Hưu thê: Vợ phạm lỗi, bị chồng bỏ

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Lần 2: Gả Đúng Người

Số ký tự: 0