Gả Lần 2: Gả Đúng Người

Đây là con trai...

Khuyết Danh

2025-03-23 21:02:22

11.

Lời ta nói khiến Thẩm Lân nhói tim, cũng khiến mẫu thân ta đau lòng.

Bà kéo ta vào trong phòng, trách ta không nên đối xử với Thẩm Lân như vậy.

“Những năm con không ở nhà, nếu không nhờ Lân nhi thường xuyên qua lại, e là ta đã chẳng còn ý niệm sống sót.”

“Con gái ngoan, ta biết giờ con muốn sống cuộc đời của mình, nhưng cũng đừng khắt khe với Lân nhi như vậy.”

“Lòng người cũng làm từ thịt, từ m.á.u đấy!”

“Những năm qua, nó đã chịu nhiều khổ sở lắm rồi!”

“Hồi ấy nó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Giờ thì nó thực sự đã thấu hiểu rồi!”

Ta nhìn thẳng vào mẫu thân, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng.

“Mẫu thân, chẳng lẽ chỉ vì mọi chuyện là một hiểu lầm trong quá khứ, thì ta nhất định phải tha thứ sao?”

“Dù khi ấy là hiểu lầm, dù nó còn trẻ người non dạ mới làm sai – nhưng chẳng thể phủ nhận, ta là kẻ đã bị tổn thương.”

“Đó là đứa con ta rút ruột sinh ra, dùng nửa mạng sống mà mang đến thế gian này – vậy mà lại tự tay đ.â.m ta một nhát.”

“Nếu ta dễ dàng tha thứ, chẳng phải ta đang phản bội chính mình – người từng rời khỏi Thẩm phủ trong đau đớn hay sao?”

“Nếu ta là một mẫu thân tồi thì đã sao? Các người đừng xem ta là mẫu thân của nó nữa – hãy xem ta là một con người trước đã!”

Đây cũng là điều phu quân ta từng dạy:

Nếu luôn sống trong nỗi sợ bị đánh giá, thì cả đời này cũng chỉ là món đồ chơi trong tay người khác.

Ta không thẹn với lòng mình – cớ gì phải sợ miệng đời chê bai?

 

12.

Sau một đêm cãi vã, mẫu thân không còn nhắc đến Thẩm gia nữa.

Sau đó, bà gói cho ta và Thiên Phúc mấy trăm cái bánh bao, khiến hai mẹ con ta ăn đến căng tròn bụng.

“Con lớn rồi, chuyện của con, ta cũng không quản nổi nữa.”

“Miễn sao con quyết định là được.”

“Dù gì thì trong triều, huynh đệ của phụ thân con cũng chưa c.h.ế.t hết đâu. Nếu Thẩm Nam Tinh thật sự dám gây chuyện, các bá phụ ấy cũng chẳng để hắn bắt nạt mẹ con mình.”

Nghe vậy, ta chỉ mỉm cười.

“Mẫu thân, người yên tâm đi.”

“Ta và hắn sớm đã nước sông không phạm nước giếng, hắn lấy đâu ra lý do làm khó ta?”

“Dù sau này cùng sống ở kinh thành, cũng chẳng liên quan gì.”

“Từ nay ba mẹ con ta ở bên nhau, ta đảm bảo mỗi ngày đều khiến người vui vẻ.”

Lời ta vừa dứt, đôi đũa trên tay mẫu thân liền rơi xuống.

“Ở kinh thành?”

“Phải đó, đợi Mặc Hạc quay về, chúng ta sẽ chuyển về kinh. Sau này sẽ không ai phải rời xa ai nữa.”

“Con gái, con nói thật chứ?”

Mẫu thân ngạc nhiên cũng phải thôi, người xưa bảo “con gái gả đi như bát nước hắt ra”.

Mà ta thì hắt tận về Giang Nam, ai ngờ lại quay về được.

Chỉ là, Mặc Hạc từ trước đến nay vốn khác với những nam nhân khác.

Theo lời hắn, hắn sống trên đời chẳng có người thân thích, chỉ có ba mẹ con ta là gốc rễ.

Chúng ta ở đâu, hắn sẽ ở đó.

Chưa kể Mặc Hạc sớm đã gửi thư, nói rằng thánh thượng muốn phong hắn làm Quốc công. Nếu mẫu thân không muốn đi Giang Nam, hắn sẽ đưa ta về kinh thành để làm Quốc công phu nhân.

“Vợ ơi, đợi ta trở về!”

“Lần này trở về, ta nhất định không để nàng mất mặt trước tên cặn bã kia!”

Chỉ là, bình thường Mặc Hạc đi xa cũng chỉ mười ngày nửa tháng là về.

Nhưng lần này, hắn đi thật sự quá lâu rồi…

Không biết sang xuân, liệu hắn có thể về kịp không?

 

13.

Chưa đợi được Mặc Hạc, phiền phức đã tự tìm đến trước.

Người của Thẩm gia lại tới – lần này là Thẩm Nam Tinh đích thân đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn mang theo ba rương châu báu đến cửa, lời lẽ ra chiều hối lỗi, cầu mẫu thân ta khuyên ta quay về.

Ta nghe xong, chỉ bảo hạ nhân tạt mấy thùng nước ra cửa rồi khóa chặt cổng lại, chẳng thèm ngó ngàng đến động tĩnh bên ngoài.

Hôm đó là tuyết đầu mùa, nghe nói Thẩm Nam Tinh đứng ngoài cả một ngày trời.

Tưởng chừng sau lần bị ta sỉ nhục ấy, với tính khí của hắn, chắc sẽ không dây dưa thêm nữa.

Ai ngờ hôm sau, hắn lại dẫn Thẩm Lân đến.

Hắn cởi trần con trai, để nó vác cành gai trên lưng, quỳ rạp trước cửa nhà ta.

“Lạc nương không chịu về, chắc là vì nghịch tử này khiến nàng tức giận.”

^^

“Nay nó đến đây quỳ gối chịu tội, chỉ mong nàng ra gặp chúng ta một lần.”

Nghe hạ nhân báo lại, ta lập tức nuốt không nổi cơm nữa.

Đúng là đám văn nhân – ngoài miệng thì nói nghĩa lý đạo đức, trong lòng thì toàn mưu tính.

Nếu là Thẩm Nam Tinh tự mình quỳ gối, ta còn muốn tạt thêm nồi nước sôi.

Nhưng lần này, hắn lại đè ép Thẩm Lân đến chịu tội thay!

Dù ta đã hoàn toàn c.h.ế.t lòng với Thẩm Lân, nhưng những năm ta mất tích, mẫu thân ta gần như gửi hết kỳ vọng vào nó.

Nhìn thấy Thẩm Lân chịu khổ, mẫu thân sao có thể yên lòng? Thế là bà lại đến cầu xin ta.

Thấy mẫu thân như vậy, ta đành đồng ý gặp Thẩm Nam Tinh một lần.

Lúc này, Thiên Phúc – đứa nhỏ ranh mãnh kia, cũng chui vào lòng ta.

“Mẫu thân! Cái tên khốn kia muốn gặp người à?”

“Không được! Người đi một mình quá nguy hiểm rồi! Cha nói, khi cha không ở nhà, con là nam tử trong nhà!”

“Con phải bảo vệ mẫu thân! Tuyệt đối không để tên cặn bã kia cướp mất người!”

Nghe con nói, ta liền biết nó học được mấy câu này từ ai rồi.

Dù ta không hề có ý định quay đầu,

Nhưng nhìn bộ dạng dũng mãnh mà đáng yêu của nó, ta cũng tò mò muốn xem nó định “bảo vệ” ta thế nào.

Khi Thẩm Nam Tinh dẫn Thẩm Lân đến gặp ta, thứ hắn nhìn thấy là:

Ta dắt tay Thiên Phúc, trong lòng còn ôm một đứa bé gái.

Thấy Thiên Phúc, mắt Thẩm Lân đã ửng đỏ.

Còn Thẩm Nam Tinh thì vỗ vỗ vai con trai, rồi nhìn ta mà nói:

“Lạc nương, nhiều năm không gặp, nàng vẫn như xưa…”

Thẩm Nam Tinh dường như muốn nói gì đó để khơi gợi lại hồi ức xưa của ta.

Nhưng Thiên Phúc trước mặt ta lại chẳng để cho hắn có chút cơ hội nào.

“Đại thúc, mắt ông mù rồi à! Mẫu thân của ta càng lớn càng xinh đẹp đó biết không!”

“Yêu một người cũng như chăm một bông hoa, ta và phụ thân đều yêu mẫu thân nhất, nên giờ mẫu thân mới đẹp hơn xưa gấp vạn lần!”

“Mấy dì hàng xóm còn bảo, mỗi lần mẫu thân dắt ta ra ngoài, người ta tưởng là huynh muội, chẳng ai nghĩ là mẹ con!”

Vừa nói, Thiên Phúc vừa trừng mắt lườm Thẩm Nam Tinh một cái.

Rồi nó nhảy phắt lên ghế, cúi đầu hôn chụt một cái lên má ta.

Hôn xong, nó còn nở nụ cười thật tươi, liếc mắt nhìn Thẩm Lân đứng dưới.

Thẩm Lân tức đến mức suýt nhào tới, nhưng Thẩm Nam Tinh vội giơ tay ngăn lại.

“Lạc nương, đây là…?”

Khi nói, ánh mắt của Thẩm Nam Tinh không rời khỏi Thiên Phúc.

“Đây là con trai cưng của ta.”

Chỉ là, nghe ta nói xong, khóe môi Thẩm Nam Tinh lại nhếch lên thành nụ cười.

“Lạc nương, nàng đừng nói đùa nữa.”

“Đứa nhỏ này nhìn chẳng giống nàng chút nào.”

Nói rồi, hắn chỉ tay về phía Thẩm Lân.

“Nhìn Lân nhi đi, đó mới là dáng dấp của con ruột nàng.”

“Hơn nữa…”

“Năm xưa nàng sinh Lân nhi khó nhọc, đại phu từng bảo nàng khó mà có thêm thai.”

“Bây giờ, sao lại có thể sinh thêm con chứ?”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Lần 2: Gả Đúng Người

Số ký tự: 0