Chương 9
Zhihu
2025-03-22 21:16:06
9.
Hắn dò la tin tức khắp nơi, cuối cùng lần ra được dấu vết của Trương Tầm tại thị trấn này.
Để có thể tự bảo vệ bản thân và trả thù một cách an toàn, hắn cần tìm một người vừa túng quẫn vừa không sợ c.h.ế.t để ra tay thay mình.
Mà bệnh viện lại là nơi dễ tìm nhất loại người như thế.
Hơn nữa, mẹ tôi lại đang đứng trước nguy cơ bị bán đi.
Và thế là, Văn Đức Phiêu đã mua chuộc mẹ tôi.
Những sự kiện ngẫu nhiên này đã xảy ra khiến tôi căm hận tất cả những người còn sống.
Trong lòng tôi, Trương Tầm là người không đáng phải c.h.ế.t nhất, vậy mà người ra đi lại chính là anh ấy.
Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi thà rằng người c.h.ế.t là mình. Ít nhất, tôi sẽ không phải chịu đựng cảm giác bất lực tột cùng như bây giờ.
Cả thế giới đã vứt bỏ tôi.
Căn gác lửng chìm trong ánh sáng lờ mờ, thỉnh thoảng, vài tia nắng xuyên qua khe rèm, rọi lên gương mặt tôi.
Tôi nằm trên giường suốt hai ngày liền.
Chăn đắp dày cộp, dường như chỉ có như vậy mới giúp tôi chống lại cái lạnh lẽo từ sâu trong tâm hồn.
Đôi mắt tôi vô hồn nhìn lên trần nhà.
Trên đó có một vệt ố vàng, hình dáng trông hệt như chùm pháo hoa mà tôi và Trương Tầm đã cùng ngắm vào đêm giao thừa năm đó.
Giọng nói của Trương Tầm dường như vẫn văng vẳng bên tai.
Anh nói tôi đã khác trước, anh rất vui vì điều đó.
Anh ấy nói rằng mùa đông rồi sẽ qua.
Anh ấy nói rằng những đêm giao thừa sau này, chúng tôi sẽ luôn bên nhau.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt cả chiếc gối.
Ngày thứ ba, tôi cầm sổ hộ khẩu đến đồn cảnh sát làm thủ tục đổi tên.
Tôi muốn đổi tên thành Thẩm Doanh Tuyết.
Ngày tôi gặp Trương Tầm, trấn Lạc Tinh có một trận tuyết lớn.
Ngày tôi vĩnh biệt Trương Tầm, trong lòng tôi cũng có một trận tuyết rơi.
Cầm đơn đăng ký, ngồi chờ trong đại sảnh, tôi chợt nhớ ra—
Trương Tầm chưa bao giờ gọi tên tôi.
Lệ bỗng chốc tuôn rơi.
Có lẽ, ngay từ đầu, anh ấy đã không thừa nhận cái tên đó.
Anh ấy đã dùng cả trái tim mình để đổi lấy cho tôi một cái tên mới.
Khi quay lại tiệm xăm để thu dọn hành lý, tôi không kìm được mà ngắm nhìn từng góc nhỏ nơi đây.
Mỗi một món đồ trang trí, mỗi một cuốn sách, mỗi một bức tranh—tất cả đều gợi nhớ về Trương Tầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bước đến bàn làm việc của anh ấy, nơi vẫn còn vương vãi một số tập tranh và dụng cụ.
Còn có một bức ảnh—
Là ngày tôi có kết quả thi đại học, chúng tôi đã cùng nhau chụp lại.
Tôi nhẹ nhàng cầm bức ảnh lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua nụ cười của Trương Tầm, nước mắt lấp lánh trào ra từ khoé mắt.
Đúng lúc ấy, cửa tiệm bị đẩy ra.
Chủ nhà trọ bước vào, vẻ mặt phức tạp.
"Cô sắp đi rồi à?" Ông nhìn tôi, giọng nói mang theo chút tiếc nuối. "Ai da, Tiểu Trương thằng nhóc đó, nhìn thì dữ dằn vậy chứ thật ra rất tốt."
Tôi khẽ gật đầu, không nói gì.
Chủ nhà thở dài, tiếp tục: "Chỉ mới mấy hôm trước, nó còn hào hứng nói với tôi chuyện trả phòng. Ai mà ngờ..."
"Trả phòng?" Tôi có chút ngỡ ngàng.
"Phải, nó nói muốn vào Nam mở lại tiệm, vì có một người rất quan trọng đang ở đó."
Nghe đến đây, cơ thể tôi khẽ run lên, tim nhói lên từng cơn.
Dù đã cắn chặt môi, nước mắt vẫn không thể kìm lại mà rơi xuống.
Hóa ra, anh ấy đã sớm lên kế hoạch cho tất cả.
Hóa ra, chúng tôi chỉ còn thiếu một chút nữa thôi—là có thể cùng nhau sống một cuộc đời như mơ ước.
Trở về phương Nam, cuộc sống của tôi trở nên vô vị và đơn điệu.
Những trải nghiệm mới mẻ chẳng còn ai để chia sẻ.
Số điện thoại từng được gọi nhiều nhất trong danh bạ, cuối cùng cũng bị quên lãng.
Không lâu sau khi nhận việc, tôi nhận được cuộc gọi từ bố.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nức nở.
"Người cũng mất rồi, tiền cũng mất rồi, báo ứng! Đây chính là báo ứng!
"Đặng Tĩnh Di, con là chị cả, theo lẽ thường, con phải bỏ tiền ra lo đám tang cho em trai. Chúng ta cũng không đòi hỏi con nhiều đâu, con gửi một vạn làm phí tang lễ, coi như tận tình tận nghĩa."
Ông bà nội cũng phụ họa theo: "Một vạn sao đủ? Dù gì nó cũng là cháu đích tôn của ta, phải làm cho thật long trọng!"
Đối mặt với lũ ma cà rồng này, tôi đã chẳng còn chút phẫn nộ nào nữa.
Chỉ lạnh lùng bật cười: "Tiền? Một xu cũng không có."
Ngay lập tức, những lời chửi rủa điên cuồng vang lên trong điện thoại. Tôi dứt khoát cúp máy.
Trở lại bàn làm việc, tôi tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Bây giờ, chỉ có sự bận rộn mới có thể làm tôi tê liệt.
(Hết.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro