Đừng Rời Xa Em

Chương 1.

Zhihu

2025-03-22 21:16:06

1.

"Két——" Một tiếng động vang lên, cánh cửa phía sau bị mở ra.



Từ bên trong bước ra một người đàn ông cao ráo, mái tóc dài đến vai, hơi xoăn.



Dưới vẻ ngoài phong trần ấy lại là một đôi mắt trong trẻo thanh tú. Ánh mắt ấy vương đầy vẻ mệt mỏi.

Mặc dù anh ấy rất nhanh khoác lại áo ngoài, tôi vẫn kịp nhìn thấy những hình xăm sặc sỡ trên cánh tay kia.

Tôi mím chặt môi, không dám lên tiếng.

Cứ có cảm giác rằng chỉ cần bị chọc giận, ngay giây tiếp theo anh ấy sẽ rút d.a.o ra xử lý tôi – kẻ đã quấy rầy giấc ngủ của anh ấy.

Nhưng khác với suy nghĩ của tôi, người đàn ông chỉ rút ra một gói khăn giấy.

"Nhóc con, đi chỗ khác mà khóc. Tôi còn chưa c.h.ế.t đâu."

Tôi vội lau khô nước mắt.

Chưa kịp nói lời xin lỗi, bụng tôi đã kêu lên ọt ọt. Có lẽ thấy tôi đáng thương, người đàn ông hung dữ kia để tôi vào trong nhà sưởi ấm.

Anh ấy còn lấy ra hai gói mì ăn liền, hỏi tôi: "Bò hầm cay hay gà hầm nấm?"

Ánh mắt tôi không ngừng lượn qua lại giữa hai gói màu đỏ và xanh lá. Người đàn ông nhíu mày rồi xoay người đi vào bếp, để lại một câu lẩm bẩm:

"Muốn cả hai gói chứ gì?"

Tôi còn đang tò mò quan sát mọi thứ trong tiệm, thì mì đã được bưng ra.

Hai bát, hương thơm quyến rũ lan tỏa.

Tôi lập tức húp một miếng lớn, mặc dù nóng tới rát họng nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.

Người đàn ông rót cho tôi một cốc nước.

Lúc anh ấy quay lại, tôi đã bắt đầu ăn bát thứ hai.

"Ăn chậm thôi, đâu có ai giành với nhóc."

Tôi biết không ai giành, nhưng mà... mì này ngon quá!

Ở trường, tôi thường chỉ ăn cháo loãng hoặc bánh bao kèm theo ít dưa muối miễn phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thỉnh thoảng muốn "xa xỉ" một chút thì gọi thêm một quả trứng.

Tất cả mới hết hai đồng, trong khi một bát mì ăn liền nấu chín lại tận ba đồng rưỡi.

Tôi ăn sạch đến tận giọt nước súp cuối cùng, rồi quay sang cảm ơn anh ấy:

"Cảm ơn chú, con ăn no rồi ạ!"

Tiếng "chú" này, hình như đạp trúng đuôi của anh ấy rồi.

"Nhóc con, vừa đặt bát xuống đã chửi người khác rồi hả? Sao là học sinh cấp ba mà còn gọi tôi là chú?"

Tôi không có khái niệm rõ ràng về tuổi tác, chỉ cảm thấy người đàn ông này với mái tóc dài che nửa khuôn mặt trông thật phong trần, già dặn.

Tôi nghiêng đầu hỏi: "Vậy tôi gọi là gì thì hợp?"

"Gọi tên, hoặc… gọi anh cũng được."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy anh ơi, hôm nay tôi có thể ở đây tạm một đêm không?"

Tiếng "anh" này hình như lại giẫm trúng đuôi anh ấy.

Anh ấy ho khẽ mấy tiếng: "Nhóc con, có biết tùy tiện ngủ lại nhà người khác rất nguy hiểm không? Lỡ như tôi là người xấu thì sao?"

Giáo huấn một tràng xong, cuối cùng Trương Tầm vẫn để tôi ở lại.

Anh ấy đưa cho tôi bộ quần áo sạch để thay sau khi tắm. Sau đó còn tiện tay giặt cả bộ đồ hôi rình cùng chiếc cặp sách của tôi, rồi phơi trên lò sưởi.

Đêm đó, Trương Tầm nằm vắt vẻo trên chiếc bàn gỗ tròn lớn, còn tôi  ngủ một giấc thật ngon trên gác xép..

Không có bạn cùng phòng bất chợt dùng đèn pin rọi thẳng vào mắt tôi. Cũng không có ông bà sai tôi ra sân xem chó sủa vì lý do gì.

Sáng hôm sau, áo khoác bông chưa kịp khô.

Trước khi tôi ra cửa, Trương Tầm đưa cho tôi chiếc áo lông vũ của anh ấy.

Nhưng khi mặc bộ quần áo không thuộc về mình bước vào lớp học, tôi không thể tránh khỏi những ánh mắt soi mói và những lời bàn tán xì xào:

"Nhìn kìa, quần áo trên người nó rõ ràng là của đàn ông."

" Sáng nay tớ cũng tận mắt thấy nó bước ra từ tiệm xăm đó."

"Ông chủ tiệm xăm đó nghe nói từng c.h.é.m người, còn ngồi tù nữa đấy."

Tôi cố gắng phớt lờ họ, nhưng Lý San San đột nhiên túm chặt tóc tôi.

" Thẩm Tĩnh Di, nghe nói mày đang yêu đương hả? Hai người tiến tới bước nào rồi? Đã làm chuyện đó chưa?!"

Vừa nói, cô ta vừa giật áo tôi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Rời Xa Em

Số ký tự: 0