Chương 2
Zhihu
2025-03-22 21:16:06
2.
Tôi nắm chặt vạt áo trước, không để Lý San San đạt được mục đích, cô ta liền vung tay tát tôi một cái.
Những uất ức dồn nén bấy lâu nay bỗng chốc tràn ra. Tôi nghiến răng, như kẻ mất trí lao về phía Lý San San.
"Đúng vậy! Tôi đang yêu anh ấy đấy! Nếu cô còn dám chọc tôi nữa, tôi sẽ bảo anh ấy c.h.é.m cô luôn!"
"Và cả các người nữa!" Tôi quét mắt nhìn đám đông, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. "Ai còn dám bắt nạt tôi, thì cứ chờ bị c.h.é.m đi!"
Đám đông như tránh tà, lập tức tản ra.
Lý San San ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Khi tôi hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy miệng họng đều khô cả, cơ thể run rẩy mất kiểm soát. Tôi lặng lẽ mặc quần áo, chỉnh lại tóc tai.
Chuông vào lớp vang lên.
Học xong tiết tự học buổi tối, trời đã tối đen.
Trương Tầm đang ngồi ở bàn làm việc vẽ bản thảo.
"Cô nhóc, quần áo của cô khô rồi đấy." Anh ấy không thèm ngẩng đầu, chỉ nói, "Lấy đi là được."
Tôi không động đậy, khó khăn mở miệng: "Tôi có thể làm bài tập ở đây không?"
Trương Tầm từ chối dứt khoát: "Không được, chỗ này là chỗ làm ăn."
Tôi cũng không muốn gây phiền phức cho anh ấy. Nhưng nếu để Lý San San phát hiện tôi và Trương Tầm vốn chẳng có qua lại gì, cô ta chắc chắn sẽ bắt nạt tôi lần nữ, thậm chí còn ác hơn cả trước đây.
Thế là tôi lục trong cặp, lấy ra toàn bộ số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình – mười bốn đồng bảy xu – rồi đặt lên bàn cạnh tay Trương Tầm.
Anh ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Ý gì đây? Phí bảo kê à?"
Mắt tôi cay cay, khẽ lẩm bẩm: "Phí bảo vệ."
"…Cô nhóc, cô bao nhiêu tuổi, tên là gì?"
" Thẩm Tĩnh Di, mười bảy tuổi, học lớp 12 ở trường bên cạnh, nhà ở thôn Độ Phong..."
"Được rồi được rồi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."
"À…"
"Thế sao lại muốn đến đây làm bài tập?"
"Bởi vì anh dữ, ai cũng sợ anh. Ở đây sẽ không ai dám bắt nạt tôi nữa."
Trương Tầm nhất thời không biết nên khóc hay cười, anh ấy xếp lại mấy đồng tiền lẻ.
"Tiền đưa hết cho tôi rồi, vậy cô ăn gì?"
Tôi móc thẻ cơm ra: "Bình thường tôi dùng cái này, với lại tôi ăn ít lắm."
Ăn ít?
Vừa nói xong, tôi đã hối hận. Rõ ràng tối qua tôi còn ăn hai bát mì gói của người ta.
Tôi cúi đầu, chột dạ nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Ừ, được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ đó, mỗi tối tôi đều đến tiệm xăm để làm bài tập.
Làm đến sát giờ đóng cổng ký túc mới quay về trường.
Trương Tầm hiếm khi nhìn tôi, phần lớn thời gian anh ấy đều vẽ tranh hoặc tập xăm trên da giả.
Chỉ có lúc nấu ăn, anh ấy mới "vô tình" nấu dư một chút rồi gọi tôi cùng ăn.
Nhưng có câu: "Trẻ con tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều đến mức làm nghèo cha mẹ."
Tuổi dậy thì, ăn nhiều, đói nhanh, ba bữa một ngày thực sự không đủ, bụng tôi lúc nào cũng réo rắt.
Cũng may tiếng ù ù của bút xăm đã giúp tôi che giấu, bớt xấu hổ hơn.
Có một buổi đói không chịu nổi, tôi chẳng thể tập trung làm bài bèn ăn hết hai quả táo trên bàn.
Không bao lâu sau, tôi nổi mẩn đỏ khắp người và phải vào viện.
Trương Tầm cầm tờ kết quả xét nghiệm, nhíu chặt mày: "Cô không biết mình dị ứng với táo à?"
"Biết chứ." Tôi nhỏ giọng đáp.
"Biết mà còn ăn? Chê mình sống lâu quá à?"
"Chỉ là… đói quá thôi."
Rời khỏi bệnh viện, chúng tôi bước vào tiệm đồ ăn nhanh mà tôi chưa từng đặt chân tới.
Trương Tầm gọi cho tôi một phần gà rán, hamburger và khoai tây chiên. Tôi nhất thời không biết nên ăn cái nào trước.
"Mấy thứ này tôi chỉ thấy trên ảnh thôi."
"Ảnh?"
"Ừ ừ." Miệng tôi nhai liên tục, đến khi nhai mỏi mới có cơ hội nói tiếp.
"Lúc bố mẹ tôi đi làm xa, họ có đưa em trai tôi đi ăn, tôi chỉ thấy qua ảnh chụp."
Trương Tầm chợt hiểu ra: "Vậy cuối tuần cô không về nhà, là vì ở nhà không có ai?"
Tôi tiếp tục nhai nhai nhai: "Có, ông bà nội tôi. Nhưng… họ không thích tôi lắm."
Trương Tầm trầm ngâm một lúc rồi chuyển chủ đề: "Vậy nếu không đến chỗ tôi, bình thường đói cô làm thế nào?"
Tôi vẫn nhai nhai nhai: "Ăn một cái bánh bao, rồi uống thật nhiều nước."
"……"
Sau hôm đó, trong tiệm xăm đột nhiên có thêm rất nhiều đồ ăn vặt và hoa quả.
Nhiều đến mức mấy khách quen bước vào cũng không nhịn được trêu ghẹo: "Tiệm xăm bao giờ biến thành nhà trẻ vậy?"
Trương Tầm lười biếng ngước mắt lên, khóe miệng vương ý cười: "Hết cách rồi, tôi thu phí trông trẻ mà."
Thị trấn Lạc Tinh rất nhỏ, lời đồn chẳng thể che giấu được lâu. Chuyện tôi và Trương Tầm "hẹn hò" nhanh chóng truyền đến tai anh ấy.
Anh ấy liếc tôi đang chăm chú làm bài tập, nhướng mày hờ hững hỏi: "Cô nhóc, không định thanh minh một chút à?"
Tôi lắc đầu: "Không… không cần đâu, là tôi tự truyền ra mà…"
Rồi tôi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Tôi nắm chặt vạt áo trước, không để Lý San San đạt được mục đích, cô ta liền vung tay tát tôi một cái.
Những uất ức dồn nén bấy lâu nay bỗng chốc tràn ra. Tôi nghiến răng, như kẻ mất trí lao về phía Lý San San.
"Đúng vậy! Tôi đang yêu anh ấy đấy! Nếu cô còn dám chọc tôi nữa, tôi sẽ bảo anh ấy c.h.é.m cô luôn!"
"Và cả các người nữa!" Tôi quét mắt nhìn đám đông, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. "Ai còn dám bắt nạt tôi, thì cứ chờ bị c.h.é.m đi!"
Đám đông như tránh tà, lập tức tản ra.
Lý San San ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Khi tôi hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy miệng họng đều khô cả, cơ thể run rẩy mất kiểm soát. Tôi lặng lẽ mặc quần áo, chỉnh lại tóc tai.
Chuông vào lớp vang lên.
Học xong tiết tự học buổi tối, trời đã tối đen.
Trương Tầm đang ngồi ở bàn làm việc vẽ bản thảo.
"Cô nhóc, quần áo của cô khô rồi đấy." Anh ấy không thèm ngẩng đầu, chỉ nói, "Lấy đi là được."
Tôi không động đậy, khó khăn mở miệng: "Tôi có thể làm bài tập ở đây không?"
Trương Tầm từ chối dứt khoát: "Không được, chỗ này là chỗ làm ăn."
Tôi cũng không muốn gây phiền phức cho anh ấy. Nhưng nếu để Lý San San phát hiện tôi và Trương Tầm vốn chẳng có qua lại gì, cô ta chắc chắn sẽ bắt nạt tôi lần nữ, thậm chí còn ác hơn cả trước đây.
Thế là tôi lục trong cặp, lấy ra toàn bộ số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình – mười bốn đồng bảy xu – rồi đặt lên bàn cạnh tay Trương Tầm.
Anh ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Ý gì đây? Phí bảo kê à?"
Mắt tôi cay cay, khẽ lẩm bẩm: "Phí bảo vệ."
"…Cô nhóc, cô bao nhiêu tuổi, tên là gì?"
" Thẩm Tĩnh Di, mười bảy tuổi, học lớp 12 ở trường bên cạnh, nhà ở thôn Độ Phong..."
"Được rồi được rồi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."
"À…"
"Thế sao lại muốn đến đây làm bài tập?"
"Bởi vì anh dữ, ai cũng sợ anh. Ở đây sẽ không ai dám bắt nạt tôi nữa."
Trương Tầm nhất thời không biết nên khóc hay cười, anh ấy xếp lại mấy đồng tiền lẻ.
"Tiền đưa hết cho tôi rồi, vậy cô ăn gì?"
Tôi móc thẻ cơm ra: "Bình thường tôi dùng cái này, với lại tôi ăn ít lắm."
Ăn ít?
Vừa nói xong, tôi đã hối hận. Rõ ràng tối qua tôi còn ăn hai bát mì gói của người ta.
Tôi cúi đầu, chột dạ nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Ừ, được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ đó, mỗi tối tôi đều đến tiệm xăm để làm bài tập.
Làm đến sát giờ đóng cổng ký túc mới quay về trường.
Trương Tầm hiếm khi nhìn tôi, phần lớn thời gian anh ấy đều vẽ tranh hoặc tập xăm trên da giả.
Chỉ có lúc nấu ăn, anh ấy mới "vô tình" nấu dư một chút rồi gọi tôi cùng ăn.
Nhưng có câu: "Trẻ con tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều đến mức làm nghèo cha mẹ."
Tuổi dậy thì, ăn nhiều, đói nhanh, ba bữa một ngày thực sự không đủ, bụng tôi lúc nào cũng réo rắt.
Cũng may tiếng ù ù của bút xăm đã giúp tôi che giấu, bớt xấu hổ hơn.
Có một buổi đói không chịu nổi, tôi chẳng thể tập trung làm bài bèn ăn hết hai quả táo trên bàn.
Không bao lâu sau, tôi nổi mẩn đỏ khắp người và phải vào viện.
Trương Tầm cầm tờ kết quả xét nghiệm, nhíu chặt mày: "Cô không biết mình dị ứng với táo à?"
"Biết chứ." Tôi nhỏ giọng đáp.
"Biết mà còn ăn? Chê mình sống lâu quá à?"
"Chỉ là… đói quá thôi."
Rời khỏi bệnh viện, chúng tôi bước vào tiệm đồ ăn nhanh mà tôi chưa từng đặt chân tới.
Trương Tầm gọi cho tôi một phần gà rán, hamburger và khoai tây chiên. Tôi nhất thời không biết nên ăn cái nào trước.
"Mấy thứ này tôi chỉ thấy trên ảnh thôi."
"Ảnh?"
"Ừ ừ." Miệng tôi nhai liên tục, đến khi nhai mỏi mới có cơ hội nói tiếp.
"Lúc bố mẹ tôi đi làm xa, họ có đưa em trai tôi đi ăn, tôi chỉ thấy qua ảnh chụp."
Trương Tầm chợt hiểu ra: "Vậy cuối tuần cô không về nhà, là vì ở nhà không có ai?"
Tôi tiếp tục nhai nhai nhai: "Có, ông bà nội tôi. Nhưng… họ không thích tôi lắm."
Trương Tầm trầm ngâm một lúc rồi chuyển chủ đề: "Vậy nếu không đến chỗ tôi, bình thường đói cô làm thế nào?"
Tôi vẫn nhai nhai nhai: "Ăn một cái bánh bao, rồi uống thật nhiều nước."
"……"
Sau hôm đó, trong tiệm xăm đột nhiên có thêm rất nhiều đồ ăn vặt và hoa quả.
Nhiều đến mức mấy khách quen bước vào cũng không nhịn được trêu ghẹo: "Tiệm xăm bao giờ biến thành nhà trẻ vậy?"
Trương Tầm lười biếng ngước mắt lên, khóe miệng vương ý cười: "Hết cách rồi, tôi thu phí trông trẻ mà."
Thị trấn Lạc Tinh rất nhỏ, lời đồn chẳng thể che giấu được lâu. Chuyện tôi và Trương Tầm "hẹn hò" nhanh chóng truyền đến tai anh ấy.
Anh ấy liếc tôi đang chăm chú làm bài tập, nhướng mày hờ hững hỏi: "Cô nhóc, không định thanh minh một chút à?"
Tôi lắc đầu: "Không… không cần đâu, là tôi tự truyền ra mà…"
Rồi tôi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro