Đừng Rời Xa Em

Chương 8

Zhihu

2025-03-22 21:16:06

8.

Chiếc xe lặng lẽ lướt qua những con phố, tôi ngồi ở ghế sau, lặng lẽ nhìn ngắm cây cỏ ngoài cửa sổ.

Nếu không gặp Trương Tầm, tôi khó mà tưởng tượng được bản thân bây giờ sẽ ra sao. Có lẽ, tôi cũng sẽ trở thành một phiên bản khác của mẹ mình.

Đúng lúc đó, chiếc taxi dừng trước tiệm xăm. Khách vừa rời đi, Trương Tầm chỉnh lại tay áo sơ mi trắng của mình.

Thấy tôi quay lại, anh ấy hơi cau mày: "Sao về nhanh thế?"

Tôi khó hiểu: "Anh không phải bận xong rồi sao?"

"Khụ khụ, đúng là xong rồi... Nhưng có vài chuyện vẫn chưa chuẩn bị xong."

"Chuyện gì?"

"A?"

Mặt Trương Tầm đột nhiên đỏ bừng lên, sắc đỏ lan nhanh đến tận mang tai.

Anh ấy bảo tôi chờ trong tiệm, rồi vội vàng chạy qua cửa hàng hoa bên kia đường.

Tôi bước ra cửa, nhìn anh ấy cầm lấy vài cành hoa hồng rồi lại đặt xuống, đổi sang hoa hướng dương.

Chẳng bao lâu, anh lại quay lại với bó hoa hồng ban đầu.

Bà chủ tiệm hoa dường như đã mất kiên nhẫn, lúc này anh mới quyết định xong.

Chúng tôi cùng chờ đợi trong háo hức khi bà chủ gói hoa lại, tim tôi bỗng đập nhanh hơn một cách khó hiểu.

Không lâu sau, bó hoa hồng được đưa vào tay Trương Tầm.

Tôi vuốt nhẹ mái tóc, hắng giọng, chuẩn bị tinh thần để đón nhận bó hoa đó.

Nhưng ngay lúc này, một bóng người đột nhiên lao đến bên cạnh Trương Tầm, trên tay cầm một con d.a.o sắc bén. Hành động của bà ấy nhanh và dữ dội, như một con thú hoang phát điên.

Một linh cảm xấu trỗi dậy trong lòng tôi, tôi lao nhanh về phía bà ấy, vừa chạy vừa hét lớn:

"Mẹ! Mẹ muốn làm gì!"

Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi!

Trương Tầm cố gắng né tránh, nhưng đã quá muộn. Lưỡi d.a.o lạnh lẽo tàn nhẫn đ.â.m vào cơ thể anh.

Một nhát, hai nhát, ba nhát... m.á.u tươi dần nhuộm đỏ chiếc sơ mi trắng của Trương Tầm.

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, một cơn nghẹt thở ập đến.

Tôi nhìn thấy cơ thể Trương Tầm từ từ ngã xuống, ánh mắt anh tràn ngập đau đớn và bối rối.

"Trương Tầm! Trương Tầm!"

Nước mắt tôi trào ra, tôi tuyệt vọng gọi tên anh, quỳ xuống ôm chặt lấy anh vào lòng.

Mọi người xung quanh kẻ thì gọi cấp cứu, người thì giữ chặt mẹ tôi lại.

Bà ấy như phát điên, miệng liên tục lẩm bẩm:

"Xin lỗi, xin lỗi... Mẹ cần tiền để cứu con trai mẹ..."

Bó hoa hồng đỏ rơi vung vãi trên mặt đất. Tay tôi run rẩy nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Trương Tầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Trương Tầm, anh cố lên! Anh sẽ không sao đâu!"

Trương Tầm khẽ mở mắt, cố gắng đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi.

"Nhóc con... đừng khóc...

"Anh ghét nhất là thấy em khóc..."

Cuối cùng, tiếng còi xe cứu thương vang lên, tôi loạng choạng chạy theo.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Tầm, nhưng cảm giác lực tay và giọng nói của anh ngày càng yếu dần.

"Sắp đến bệnh viện rồi, đến nơi sẽ ổn thôi."

Tôi liên tục trấn an anh, cũng là đang tự trấn an chính mình.

Trương Tầm cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, trong mắt anh phản chiếu hình bóng tôi.

"Nhóc con... xin lỗi... Có lẽ anh không thể cùng em đến phương Nam được nữa... Nhưng anh tin em, dù không có anh, em vẫn sẽ sống thật tốt, đúng không?"

Lời vừa dứt, tay Trương Tầm từ từ trượt khỏi lòng bàn tay tôi.

Tiếng khóc vang vọng khắp xe cấp cứu.

Thế giới dường như sụp đổ vào khoảnh khắc đó.

Tình yêu của tôi, giấc mơ của tôi, ký ức và tương lai của tôi—tất cả vỡ vụn trong chớp mắt.

Hành lang bệnh viện dài hun hút, ánh đèn huỳnh quang trên trần tỏa ra thứ ánh sáng trắng bệch, lạnh lẽo.

Tôi không nhớ mình đã rời khỏi bệnh viện như thế nào, chỉ biết khi đứng bên lề đường, tôi chạm mặt bố tôi.

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của tôi, ông ta cười toe toét, nụ cười méo mó đến đáng sợ.

" Thẩm Tĩnh Di, mày đến đây làm gì? Thăm thằng em mày à?"

"Cút đi cút đi! Nhà họ Thẩm không có đứa con bất hiếu như mày!"

"Hê hê hê, phải nói là mẹ mày giỏi thật. Mấy hôm trước còn cầu xin tao đừng bán bả đi, bả nói bả có cách lo liệu."

"Hôm nay trong tài khoản tao vừa nhận được 2 triệu tệ rồi!"

Càng nghe, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền bắt taxi đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát nói mẹ tôi đã thừa nhận tội lỗi của mình, nhưng không chịu khai thêm bất cứ điều gì khác.

Tôi tiết lộ với cảnh sát rằng tài khoản của bố tôi đột nhiên nhận được 2 triệu tệ.



Sau một cuộc điều tra, sự thật nhanh chóng sáng tỏ.

Số tiền trong tài khoản bố tôi là do một người tên Văn Đức Phiêu chuyển đến.

Mười năm trước, con trai của Văn Đức Phiêu từng bắt nạt em gái Trương Tầm, khiến cô bé phải tự sát vì nhục nhã.

Trương Tầm tức giận, c.h.é.m hắn ta trọng thương, khiến hắn trở thành người thực vật.

Sau khi ra tù, Trương Tầm một mình đến trấn Lạc Tinh, mở tiệm xăm này.

Nhưng Văn Đức Phiêu chưa bao giờ có ý định buông tha anh ấy.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Rời Xa Em

Số ký tự: 0