Chương 7
Zhihu
2025-03-22 21:16:06
7.
Không biết từ lúc nào, Trương Tầm đã rời đi. Khi quay lại, trên tay anh cầm một bó pháo hoa que.
"Cho em này, trẻ con thích chơi cái này nhất."
"Em không phải trẻ con nữa!" Tôi phản bác.
"Được rồi, được rồi." Trương Tầm cười tinh quái, rút tay lại, "Thế thì chỉ có mình anh chơi thôi."
Tôi bĩu môi, không phục mà giật lấy cây pháo hoa trong tay anh.
Tôi chìa tay ra: "Bật lửa."
"Được, được, được, nhóc con cứng cáp rồi, học được cách bắt nạt người ta luôn rồi."
Trương Tầm làm bộ như chịu uất ức lớn, miễn cưỡng lấy bật lửa ra.
Nhưng ý cười tràn đầy nơi khóe mắt đã bán đứng anh.
Năm tư đại học, tôi nhận được offer từ công ty mà mình ao ước.
Người đầu tiên tôi gọi điện báo tin là Trương Tầm.
Nhưng vừa nghe thấy giọng anh, tôi lại do dự—
Nếu tôi quyết định ở lại miền Nam, vậy thì tôi và Trương Tầm...
"Nhóc con, cứ làm điều em muốn làm đi." Đầu dây bên kia truyền đến giọng anh dịu dàng động viên, "Những chuyện khác không cần lo."
Những chuyện khác? Chúng tôi đang nghĩ về cùng một chuyện sao?
Tấm màn ngăn cách chưa bị đ.â.m thủng khiến tôi không thể gặng hỏi đến cùng.
Cùng với niềm vui nhận được offer, tôi cũng nhận được cuộc gọi từ bố.
Ông mở miệng chỉ nói đúng một câu—"Em trai con bệnh rồi, thuốc đặc trị sáu vạn tám một hộp, chỉ dựa vào bố mẹ con thì không kham nổi!"
Ngón tay tôi siết chặt lấy điện thoại, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Tất cả cảm xúc nghẹn lại nơi lồng ngực, cuối cùng hóa thành một câu lạnh lùng: "Sau này đừng gọi làm phiền con nữa."
Trước khi đi làm, tôi về lại trấn Lạc Tinh một chuyến.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ khẽ hé, chiếu rọi vào tiệm xăm hình.
Tôi đứng trước cửa, ánh mắt dõi theo Trương Tầm không rời.
Hôm nay, anh ấy trông thật khác biệt. Anh đã cắt đi mái tóc dài đã để rất lâu.
Mái tóc ngắn gọn gàng khiến anh trông cứng cỏi hơn, đường viền hàm sắc nét càng thêm phần lạnh lùng.
Cả phong cách ăn mặc cũng không giống mọi khi.
Anh luôn chuộng sự thoải mái và cá tính, nhưng hôm nay lại mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản.
Tay áo được xắn nhẹ, lộ ra phần cánh tay rắn chắc, vừa vặn che đi hình xăm đầy màu sắc.
Ánh mắt Trương Tầm trầm lắng và chuyên chú.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới ngẩng lên, chạm vào ánh nhìn của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không phải em nói tối mới đến sao? Sao lại đến từ sáng rồi?"
Trong mắt anh thoáng qua nét vui mừng, rồi lại đưa tay gãi đầu.
Có vẻ như vẫn chưa quen với diện mạo mới của mình, anh bỗng trở nên hơi ngượng ngùng.
"Tóc cắt đẹp lắm đó!" Tôi mỉm cười khen ngợi, "Anh cứ làm việc đi, em đi dạo một vòng."
Trương Tầm gật đầu, không hiểu sao vành tai lại hơi đỏ lên: "Được, làm xong anh dẫn em đi ăn... Anh... cũng có chuyện muốn nói với em..."
"Được!"
Bỗng tôi có một linh cảm khó nói thành lời. Quay đầu lại, tôi phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang lẽo đẽo theo sau mình.
Tôi nhìn kỹ một chút, nhận ra đó là bà ấy: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
"Tĩnh Di à, Tĩnh Di! Cuối cùng con cũng về rồi!" Mẹ tôi vừa lẩm bẩm gọi tên tôi, vừa than thở, "Bọn họ muốn bán mẹ sang làng bên cho một gã ngốc, bắt mẹ về sinh con trai cho hắn!"
"Ai cơ?"
"Bố con! Còn cả ông bà nội của con nữa!"
Tôi sững sờ một lúc, rồi lại cảm thấy dù có hèn hạ đến đâu, bọn họ chuyện gì cũng có thể làm ra được.
"Là để kiếm tiền chữa bệnh cho em trai sao?"
Mẹ tôi khẽ "ừ" một tiếng, rồi bất ngờ quỳ rạp xuống giữa đường phố.
"Tĩnh Di, con giúp em trai đi, cũng coi như giúp mẹ với! Nếu con không giúp mẹ, mẹ chỉ còn cách..."
Mẹ nói lửng lơ rồi dừng lại, tôi quyết định dẫn bà đi ăn trước đã.
Trong quán mì, mẹ tôi cúi gằm mặt, chẳng nói một lời mà chỉ lặng lẽ ăn hết sạch cả bát mì.
Bà do dự hồi lâu, rồi bỗng nhiên u ám mở lời: "Ông chủ tiệm đó, con quen sao?"
"Cái gì ạ?"
"Chính là cái tên xăm hình cho người ta, dính đầy m.á.u me kia kìa."
"Sao ạ?"
"Con thân với hắn lắm à? Hắn không phải người tốt đâu!"
Nhận ra bà đang nói về Trương Tầm, tôi càng thêm cảnh giác: "Sao hắn lại không tốt?"
"Hắn từng ngồi tù, còn c.h.é.m con trai nhà giàu thành người thực vật nữa đấy."
"Mẹ nghe ai nói vậy?"
"Thì... không ai cả... chỉ vô tình nghe được thôi..."
Những tin đồn như vậy tôi cũng đã từng nghe qua, nên không để tâm lắm.
Tôi tự lấy trong ví ra 500 tệ rồi đưa cho mẹ.
"Đây, mẹ cầm lấy 500 tệ này. Nếu mẹ không muốn bị bán đi, thì ra ga tàu..."
"Không! Mẹ không đi đâu hết!" Tôi còn chưa nói xong, bà đột nhiên nổi đóa lên, "Mẹ phải cứu con trai của mẹ! Con có biết mẹ sinh được nó khó khăn thế nào không hả?"
Tôi đặt tiền xuống bàn, nhanh chóng đứng dậy, chặn một chiếc taxi rồi rời đi.
Tôi không thể cứu được bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro