Chương 6
Zhihu
2025-03-22 21:16:06
6.
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, Trương Tầm đứng trước cổng trường, ôm một bó hoa hướng dương đợi tôi.
Trông anh ấy giống hệt như một bậc phụ huynh đang háo hức chờ con mình đỗ đạt vinh quang.
Tôi thậm chí còn chẳng kịp tận hưởng niềm vui tốt nghiệp, đã vội tìm một nhà hàng để làm thêm, kiếm tiền đóng học phí.
Khi điểm số được công bố, tôi chỉ nói với một mình Trương Tầm.
Cũng chẳng biết chia sẻ niềm vui này với ai khác.
Tôi đã chọn tất cả nguyện vọng vào các trường đại học ở miền Nam.
Dù rất không nỡ rời xa Trương Tầm, nhưng tôi muốn đến một nơi ấm áp, một nơi thật xa nhà.
Tôi không ngờ anh ấy lại đích thân đưa tôi nhập học.
Lại càng không ngờ sau khi sắp xếp ký túc xá xong, anh còn dẫn tôi đi mua quần áo mới.
Xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa hai bộ.
"Không cần mua nhiều thế đâu." Tôi xua tay từ chối, "Với lại đắt lắm."
Nhưng Trương Tầm không nghe, càng mua càng hăng, cứ như đang chơi trò thay đồ cho búp bê vậy.
"Nhóc con, cuộc sống mới thì phải có diện mạo mới. Ăn uống, mặc mũi, mọi thứ của em, không được thua kém ai cả."
Giữa những lời càm ràm của anh, tôi chợt nảy sinh một ảo giác, rằng chúng tôi là người một nhà.
Tôi cảm động nói: "Trương Tầm, anh thật tốt với em, em không biết làm sao để báo đáp anh nữa."
Nghe vậy, anh bỗng dừng bước, khẽ cau mày, vẻ mặt như thể trách tôi không biết suy nghĩ.
"Nhóc con, người ta tốt với em, thì cứ thoải mái đón nhận. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện báo đáp, hãy ích kỷ một chút."
Chẳng lẽ biết ơn lại là điều không tốt sao?
Trương Tầm đọc được sự hoài nghi trong mắt tôi.
Anh ấy gộp tất cả túi mua sắm vào một tay, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi.
"Kẻ xấu sẽ lợi dụng lòng biết ơn để thao túng và làm tổn thương em. Lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân rằng, em xứng đáng được đối xử tốt."
Tôi mơ hồ gật đầu, cuối cùng sắc mặt anh ấy cũng dịu lại.
Ngày tôi tiễn Trương Tầm ra ga tàu, suốt quãng đường chúng tôi đều im lặng.
Mãi đến khi gần đến trạm, anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ nhẹ lưng tôi vài cái.
Toàn thân tôi cứng đờ.
"Nhóc con, anh từng có một đứa em gái, cũng từng tiễn nó đi học đại học như thế này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Sau… sau đó thì sao?" Tôi khẽ hỏi.
"Sau khi tốt nghiệp đại học không dễ dàng gì, nó lại gặp phải chuyện chẳng hay ho chút nào."
Bản năng mách bảo tôi rằng, chuyện này có liên quan đến việc Trương Tầm từng ngồi tù.
Nhưng tôi không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm anh ấy, cũng nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
" Em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Đó là câu dặn dò cuối cùng anh dành cho tôi.
Nói xong, anh ấy quay người bước vào sân ga, hòa vào dòng người đông đúc.
Tôi lặng lẽ dõi theo bóng lưng Trương Tầm khuất dần, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, tôi chắc chắn rằng anh đã thật lòng coi tôi như em gái ruột của mình. Nhưng lúc đó, tôi đã bị những cảm xúc phức tạp hơn bao bọc mất rồi.
Người khác trải qua đời sinh viên bằng những tháng ngày tự do vui vẻ, còn tôi là những chuỗi ngày tất bật làm việc kiếm tiền.
Tiệm tạp hóa, quán cà phê, thư viện... nơi đâu cũng in dấu bước chân tôi.
Suốt hai năm liền, tôi không trở về thị trấn Lạc Tinh, vì lương vào dịp lễ Tết luôn cao hơn ngày thường, tôi không nỡ bỏ qua khoản thu nhập ấy.
Mùa đông năm ba đại học, cuối cùng tôi cũng dành dụm đủ để về nhà.
Đêm Giao thừa, những tán tùng và bách ở Lạc Tinh phủ đầy tuyết trắng.
Đường phố đông đúc người tụ tập đắp người tuyết, đốt pháo hoa.
Tôi khoác chiếc áo phao trắng đứng trước cửa tiệm xăm, những bông tuyết rơi lác đác, phủ lên mái tóc tôi một màu trắng xóa.
Chiếc xe mô tô đậu bên đường, tôi đã từng thấy qua trong ảnh.
Trương Tầm khoe với tôi biết bao lần, đó là bảo bối mới của anh.
Tôi còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã tự động mở ra. Trương Tầm bước ra từ bên trong, ánh mắt anh ấy bỗng sững lại khi nhìn thấy tôi.
Anh vẫn như trước, mái tóc dài lãng tử, thần thái ngang tàng. Chỉ có tôi, không còn là đứa trẻ ngày nào nữa.
"Anh sắp ra ngoài à?" Tôi lên tiếng hỏi, giọng điệu tự nhiên như thể chúng tôi vừa mới gặp nhau hôm qua. "Muốn em đi cùng không?"
"Được thôi." Trương Tầm nhếch môi cười, quay lại tiệm lấy thêm một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng đưa cho tôi.
Những chiếc đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Tôi ôm chặt lấy eo Trương Tầm, dù gió rét cắt da cắt thịt, tôi vẫn không hề thấy lạnh.
Tấm lưng anh ấy vững chãi như một bức tường, che chắn cho tôi khỏi mọi giá rét gió tuyết.
Trên đường đi mua đồ, bầu trời đêm bỗng rực rỡ ánh pháo hoa.
Chúng tôi dừng xe bên đường, hòa vào dòng người, cùng nhau vui vẻ thưởng thức màn trình diễn rực rỡ ấy.
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, Trương Tầm đứng trước cổng trường, ôm một bó hoa hướng dương đợi tôi.
Trông anh ấy giống hệt như một bậc phụ huynh đang háo hức chờ con mình đỗ đạt vinh quang.
Tôi thậm chí còn chẳng kịp tận hưởng niềm vui tốt nghiệp, đã vội tìm một nhà hàng để làm thêm, kiếm tiền đóng học phí.
Khi điểm số được công bố, tôi chỉ nói với một mình Trương Tầm.
Cũng chẳng biết chia sẻ niềm vui này với ai khác.
Tôi đã chọn tất cả nguyện vọng vào các trường đại học ở miền Nam.
Dù rất không nỡ rời xa Trương Tầm, nhưng tôi muốn đến một nơi ấm áp, một nơi thật xa nhà.
Tôi không ngờ anh ấy lại đích thân đưa tôi nhập học.
Lại càng không ngờ sau khi sắp xếp ký túc xá xong, anh còn dẫn tôi đi mua quần áo mới.
Xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa hai bộ.
"Không cần mua nhiều thế đâu." Tôi xua tay từ chối, "Với lại đắt lắm."
Nhưng Trương Tầm không nghe, càng mua càng hăng, cứ như đang chơi trò thay đồ cho búp bê vậy.
"Nhóc con, cuộc sống mới thì phải có diện mạo mới. Ăn uống, mặc mũi, mọi thứ của em, không được thua kém ai cả."
Giữa những lời càm ràm của anh, tôi chợt nảy sinh một ảo giác, rằng chúng tôi là người một nhà.
Tôi cảm động nói: "Trương Tầm, anh thật tốt với em, em không biết làm sao để báo đáp anh nữa."
Nghe vậy, anh bỗng dừng bước, khẽ cau mày, vẻ mặt như thể trách tôi không biết suy nghĩ.
"Nhóc con, người ta tốt với em, thì cứ thoải mái đón nhận. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện báo đáp, hãy ích kỷ một chút."
Chẳng lẽ biết ơn lại là điều không tốt sao?
Trương Tầm đọc được sự hoài nghi trong mắt tôi.
Anh ấy gộp tất cả túi mua sắm vào một tay, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi.
"Kẻ xấu sẽ lợi dụng lòng biết ơn để thao túng và làm tổn thương em. Lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân rằng, em xứng đáng được đối xử tốt."
Tôi mơ hồ gật đầu, cuối cùng sắc mặt anh ấy cũng dịu lại.
Ngày tôi tiễn Trương Tầm ra ga tàu, suốt quãng đường chúng tôi đều im lặng.
Mãi đến khi gần đến trạm, anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ nhẹ lưng tôi vài cái.
Toàn thân tôi cứng đờ.
"Nhóc con, anh từng có một đứa em gái, cũng từng tiễn nó đi học đại học như thế này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Sau… sau đó thì sao?" Tôi khẽ hỏi.
"Sau khi tốt nghiệp đại học không dễ dàng gì, nó lại gặp phải chuyện chẳng hay ho chút nào."
Bản năng mách bảo tôi rằng, chuyện này có liên quan đến việc Trương Tầm từng ngồi tù.
Nhưng tôi không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm anh ấy, cũng nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
" Em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Đó là câu dặn dò cuối cùng anh dành cho tôi.
Nói xong, anh ấy quay người bước vào sân ga, hòa vào dòng người đông đúc.
Tôi lặng lẽ dõi theo bóng lưng Trương Tầm khuất dần, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, tôi chắc chắn rằng anh đã thật lòng coi tôi như em gái ruột của mình. Nhưng lúc đó, tôi đã bị những cảm xúc phức tạp hơn bao bọc mất rồi.
Người khác trải qua đời sinh viên bằng những tháng ngày tự do vui vẻ, còn tôi là những chuỗi ngày tất bật làm việc kiếm tiền.
Tiệm tạp hóa, quán cà phê, thư viện... nơi đâu cũng in dấu bước chân tôi.
Suốt hai năm liền, tôi không trở về thị trấn Lạc Tinh, vì lương vào dịp lễ Tết luôn cao hơn ngày thường, tôi không nỡ bỏ qua khoản thu nhập ấy.
Mùa đông năm ba đại học, cuối cùng tôi cũng dành dụm đủ để về nhà.
Đêm Giao thừa, những tán tùng và bách ở Lạc Tinh phủ đầy tuyết trắng.
Đường phố đông đúc người tụ tập đắp người tuyết, đốt pháo hoa.
Tôi khoác chiếc áo phao trắng đứng trước cửa tiệm xăm, những bông tuyết rơi lác đác, phủ lên mái tóc tôi một màu trắng xóa.
Chiếc xe mô tô đậu bên đường, tôi đã từng thấy qua trong ảnh.
Trương Tầm khoe với tôi biết bao lần, đó là bảo bối mới của anh.
Tôi còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã tự động mở ra. Trương Tầm bước ra từ bên trong, ánh mắt anh ấy bỗng sững lại khi nhìn thấy tôi.
Anh vẫn như trước, mái tóc dài lãng tử, thần thái ngang tàng. Chỉ có tôi, không còn là đứa trẻ ngày nào nữa.
"Anh sắp ra ngoài à?" Tôi lên tiếng hỏi, giọng điệu tự nhiên như thể chúng tôi vừa mới gặp nhau hôm qua. "Muốn em đi cùng không?"
"Được thôi." Trương Tầm nhếch môi cười, quay lại tiệm lấy thêm một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng đưa cho tôi.
Những chiếc đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Tôi ôm chặt lấy eo Trương Tầm, dù gió rét cắt da cắt thịt, tôi vẫn không hề thấy lạnh.
Tấm lưng anh ấy vững chãi như một bức tường, che chắn cho tôi khỏi mọi giá rét gió tuyết.
Trên đường đi mua đồ, bầu trời đêm bỗng rực rỡ ánh pháo hoa.
Chúng tôi dừng xe bên đường, hòa vào dòng người, cùng nhau vui vẻ thưởng thức màn trình diễn rực rỡ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro