Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường
Chương 3
Tiểu Sưu
2025-03-29 07:17:00
Vừa bước vào nhà, tôi đã chạy thẳng về phòng lấy quần sạch, sau đó trốn vào phòng tắm.
Mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp.
Giang Lâm và Cố Mục Chu thì ngồi trên ghế sofa xem TV.
Thấy tôi từ phòng tắm đi ra, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Mặc dù chẳng ai nói gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mẹ tôi mở cửa bếp, nói với chúng tôi:
“Ba mẹ của Tiểu Lâm và Tiểu Chu đi công tác hết rồi, mấy ngày tới hai đứa cứ qua đây ăn cơm nhé.”
Cố Mục Chu lập tức bày ra bộ dáng ngoan ngoãn:
“Dạ, con cảm ơn dì ạ. À mà dì ơi, Diêm Dạ hôm nay bị đau bụng, dì pha cho cậu ấy một ly trà gừng đường đỏ đi ạ.”
Mẹ tôi nghe vậy liền khen cậu ta:
“Chu tử nhà ta đúng là đứa trẻ ngoan.”
Cậu ta cầm cốc trà gừng, nhướn mày nhìn tôi, nhếch môi cười:
“Diêm Dạ, dì cả của cậu lại đến thăm rồi à? Mấy cô gái các cậu đúng là nhiều họ hàng thật đấy, tháng nào cũng ghé qua.”
Nói xong, cậu ta và Giang Lâm phá lên cười.
Tôi rất ghét những câu đùa kiểu này.
Mỗi lần tôi tức giận, Cố Mục Chu lại cười bảo:
“Diêm Dạ, cậu không biết đùa à?”
Lần này, tôi chẳng buồn đáp lại.
Cậu ta đột nhiên quay sang Giang Lâm:
“A Lâm, bọn mình cá cược đi?”
Giang Lâm tò mò: “Cược gì?”
“Cược xem cậu có thể cưa đổ Lâm Ân hay không. Nếu cậu thành công và có thể vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta ngay tại buổi chào cờ toàn trường, cậu thắng.”
Ánh mắt Giang Lâm sáng lên:
“Ồ? Vậy phần thưởng là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mà cậu thích, cộng thêm một bữa ăn thịnh soạn tại nhà hàng Tân Vinh Ký, thế nào?”
“Thỏa thuận xong!”
“Diêm Dạ, cậu nghĩ Giang Lâm sẽ thắng chứ?”
Tôi hừ lạnh: “Nhàm chán.”
“Ơ này, cậu đừng có mà lén báo tin cho cô nàng thích làm màu của cậu đấy nhé?”
Tôi đóng cửa phòng, trong lòng cảm thấy phức tạp vô cùng.
Giang Lâm và Cố Mục Chu nhờ mấy bạn nam trong lớp chơi bóng rổ giúp họ thêm vào nhóm chat kia—nhóm chat không có mặt Lâm Ân.
Sau đó, họ công khai cá cược của mình lên nhóm, muốn cả lớp đều biết chuyện này, thậm chí còn mở bình chọn để đặt cược ai sẽ thắng.
“Giang Lâm tán tỉnh Lâm Ân á? Con bé đó ham tiền như vậy, chỉ e ngay tối nay sẽ dâng hiến thân mình thôi!”
“Đúng đấy! Nhưng Giang thiếu gia chắc phải chi đậm một chút rồi. Dù sao thì cô ta cũng là ‘tiểu thư biệt thự có giúp việc hầu hạ’ mà!”
…
Từng dòng tin nhắn trong nhóm chat đều là những lời chế giễu cay nghiệt nhắm vào Lâm Ân.
Nhưng nghĩ lại, cô ấy cũng chỉ đang giả vờ sống trong một cuộc đời khác, cô ấy đâu có làm tổn thương ai?
Ấy thế mà, cô ấy lại trở thành cái bao cát để mọi người trút giận.
Ai cũng có thể tùy ý sỉ nhục cô ấy, có thể thêu dệt những lời lẽ độc địa nhất về một người mà họ chưa từng thực sự hiểu rõ.
Rồi sau đó, họ lại giả vờ đạo mạo, tiếp tục giành lấy danh hiệu học sinh xuất sắc, lớp học tiên tiến.
Nếu là tôi của trước đây, tôi sẽ không quan tâm, cũng chẳng buồn để ý đến chuyện này.
Nhưng hôm nay, tôi chợt nhận ra
Lâm Ân không phải là một kẻ tội ác tày trời.
Cô ấy không đáng phải bị người khác xét xử.
Mấy ngày liên tiếp, Lâm Ân luôn bị người ta dùng ánh mắt châm chọc mà dõi theo.
Chỗ ngồi của cô ấy gần cửa sổ.
Giang Lâm thỉnh thoảng đi ngang qua, hoặc lén liếc nhìn cô ấy.
Lập tức, cả lớp lại vang lên những tiếng huýt sáo, trêu chọc.
Thế nhưng, trên mặt Lâm Ân không hề có vẻ ngượng ngùng, mà là nỗi sợ hãi và khó chịu.
Mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp.
Giang Lâm và Cố Mục Chu thì ngồi trên ghế sofa xem TV.
Thấy tôi từ phòng tắm đi ra, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Mặc dù chẳng ai nói gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mẹ tôi mở cửa bếp, nói với chúng tôi:
“Ba mẹ của Tiểu Lâm và Tiểu Chu đi công tác hết rồi, mấy ngày tới hai đứa cứ qua đây ăn cơm nhé.”
Cố Mục Chu lập tức bày ra bộ dáng ngoan ngoãn:
“Dạ, con cảm ơn dì ạ. À mà dì ơi, Diêm Dạ hôm nay bị đau bụng, dì pha cho cậu ấy một ly trà gừng đường đỏ đi ạ.”
Mẹ tôi nghe vậy liền khen cậu ta:
“Chu tử nhà ta đúng là đứa trẻ ngoan.”
Cậu ta cầm cốc trà gừng, nhướn mày nhìn tôi, nhếch môi cười:
“Diêm Dạ, dì cả của cậu lại đến thăm rồi à? Mấy cô gái các cậu đúng là nhiều họ hàng thật đấy, tháng nào cũng ghé qua.”
Nói xong, cậu ta và Giang Lâm phá lên cười.
Tôi rất ghét những câu đùa kiểu này.
Mỗi lần tôi tức giận, Cố Mục Chu lại cười bảo:
“Diêm Dạ, cậu không biết đùa à?”
Lần này, tôi chẳng buồn đáp lại.
Cậu ta đột nhiên quay sang Giang Lâm:
“A Lâm, bọn mình cá cược đi?”
Giang Lâm tò mò: “Cược gì?”
“Cược xem cậu có thể cưa đổ Lâm Ân hay không. Nếu cậu thành công và có thể vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta ngay tại buổi chào cờ toàn trường, cậu thắng.”
Ánh mắt Giang Lâm sáng lên:
“Ồ? Vậy phần thưởng là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mà cậu thích, cộng thêm một bữa ăn thịnh soạn tại nhà hàng Tân Vinh Ký, thế nào?”
“Thỏa thuận xong!”
“Diêm Dạ, cậu nghĩ Giang Lâm sẽ thắng chứ?”
Tôi hừ lạnh: “Nhàm chán.”
“Ơ này, cậu đừng có mà lén báo tin cho cô nàng thích làm màu của cậu đấy nhé?”
Tôi đóng cửa phòng, trong lòng cảm thấy phức tạp vô cùng.
Giang Lâm và Cố Mục Chu nhờ mấy bạn nam trong lớp chơi bóng rổ giúp họ thêm vào nhóm chat kia—nhóm chat không có mặt Lâm Ân.
Sau đó, họ công khai cá cược của mình lên nhóm, muốn cả lớp đều biết chuyện này, thậm chí còn mở bình chọn để đặt cược ai sẽ thắng.
“Giang Lâm tán tỉnh Lâm Ân á? Con bé đó ham tiền như vậy, chỉ e ngay tối nay sẽ dâng hiến thân mình thôi!”
“Đúng đấy! Nhưng Giang thiếu gia chắc phải chi đậm một chút rồi. Dù sao thì cô ta cũng là ‘tiểu thư biệt thự có giúp việc hầu hạ’ mà!”
…
Từng dòng tin nhắn trong nhóm chat đều là những lời chế giễu cay nghiệt nhắm vào Lâm Ân.
Nhưng nghĩ lại, cô ấy cũng chỉ đang giả vờ sống trong một cuộc đời khác, cô ấy đâu có làm tổn thương ai?
Ấy thế mà, cô ấy lại trở thành cái bao cát để mọi người trút giận.
Ai cũng có thể tùy ý sỉ nhục cô ấy, có thể thêu dệt những lời lẽ độc địa nhất về một người mà họ chưa từng thực sự hiểu rõ.
Rồi sau đó, họ lại giả vờ đạo mạo, tiếp tục giành lấy danh hiệu học sinh xuất sắc, lớp học tiên tiến.
Nếu là tôi của trước đây, tôi sẽ không quan tâm, cũng chẳng buồn để ý đến chuyện này.
Nhưng hôm nay, tôi chợt nhận ra
Lâm Ân không phải là một kẻ tội ác tày trời.
Cô ấy không đáng phải bị người khác xét xử.
Mấy ngày liên tiếp, Lâm Ân luôn bị người ta dùng ánh mắt châm chọc mà dõi theo.
Chỗ ngồi của cô ấy gần cửa sổ.
Giang Lâm thỉnh thoảng đi ngang qua, hoặc lén liếc nhìn cô ấy.
Lập tức, cả lớp lại vang lên những tiếng huýt sáo, trêu chọc.
Thế nhưng, trên mặt Lâm Ân không hề có vẻ ngượng ngùng, mà là nỗi sợ hãi và khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro