Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường

Chương 1. Sóng...

Tiểu Sưu

2025-03-29 07:17:00

Đầu hạ, Giang Thành đã bắt đầu có dấu hiệu nóng bức.

 

Chiếc quạt trần trên trần lớp học quay không ngừng, phát ra những âm thanh cọt kẹt, cọt kẹt của bộ máy đang hoạt động hết công suất.

 

Giờ ra chơi giữa tiết, ai nấy đều tranh thủ chợp mắt một chút.

 

Mấy nam sinh hiếu động chạy nhảy trên hành lang chật chội, thỉnh thoảng còn va phải góc bàn.

 

Những bạn bị đánh thức chỉ trợn mắt rồi lại tiếp tục gục xuống ngủ gà ngủ gật.

 

Cửa sổ lớp học mở toang cho thoáng khí, nhưng vẫn không xua tan được mùi mồ hôi của mấy nam sinh vừa chơi bóng rổ hòa lẫn với hương cay nồng của một loại snack cay, tạo thành một bầu không khí oi bức, khó chịu.

 

Mùa hè năm nay có vẻ khiến người ta buồn ngủ sớm hơn thường lệ.

 

Không khí nặng nề, nóng nực, ai nấy đều như đang kiềm nén một cơn bực bội vô hình.

 

Trên bàn học của nhiều bạn vẫn còn những chiếc quạt mini cắm vào sạc dự phòng, nhưng cũng không thể chống lại cái nóng hầm hập đang vây quanh.

 

Mồ hôi ướt đẫm tóc mái, dính bết vào thái dương.

 

Trong lớp học ồn ào, hoa khôi lớp, Lâm Ân, lại bắt đầu khoe khoang về món đồ mới mua của mình.

 

Cô ấy lướt qua album ảnh trong điện thoại, khoe với mấy cô bạn thân tự xưng của mình những chiếc túi hàng hiệu xếp ngay ngắn, trang sức đắt tiền và hộp nước hoa với logo thương hiệu lấp lánh.

 

“Ba mẹ tôi mua cho đấy.”

 

“Họ đang công tác ở nước ngoài, trong căn biệt thự của nhà tôi chỉ có tôi và cô giúp việc. Dù rất giàu, nhưng tôi vẫn thấy cô đơn.”

 

Cô ấy ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng cổ, trông như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.

 

Điện thoại trong cặp tôi rung liên tục.

 

Mở ra xem thì phát hiện đó là tin nhắn trong nhóm lớp—một nhóm không có Lâm Ân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tên nhóm là [Bàn luận xem cô nàng thích làm màu có thể “làm màu” đến mức nào].

 

Tôi liếc qua một lượt, mới nhận ra cả lớp đều đang cúi đầu nhìn điện thoại, chứ không phải đang ngủ.

 

Từng câu, từng chữ trong nhóm chat đều là những lời chế giễu nhắm vào Lâm Ân.

 

“Cô nàng này, cứ đến giờ ra chơi là lại bắt đầu diễn kịch.”

 

“Năm ngoái mùa đông cô ta còn khoe ảnh chơi tuyết ở Úc, quên mất rằng bán cầu Nam và bán cầu Bắc có mùa ngược nhau. Buồn cười c.h.ế.t mất!”

 

“Đúng thế! Lúc nào cũng nói mình sống trong biệt thự, có giúp việc hầu hạ. Nhưng thực tế thì cô ta sống với bà nội trong khu chung cư cũ kỹ tồi tàn nhất thành phố!”

 

“Giả tạo không ai bằng!”

 

“Mà cũng hợp với cái mặt lẳng lơ của cô ta thôi. Không khoe khoang một chút thì làm sao câu dẫn được đàn ông chứ? Nếu thích đồ hiệu đến vậy, sao không đi mà bán thân đi!”

 

Tôi giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, tắt điện thoại.

 

Lâm Ân bên cạnh dường như hoàn toàn không nhận ra ánh mắt chế giễu của những người đang vây quanh mình.

 

Cô ấy quá vô tư đến mức chẳng thể phân biệt được đâu là lời khen thật lòng, đâu là những câu mỉa mai cay độc.

 

Chuông vào lớp vang lên.

 

Mấy cô gái kia liếc nhau, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Họ thích thú khi nhìn thấy Lâm Ân tiếp tục diễn vở kịch của mình.

 

Điều đó khiến họ cảm thấy bản thân giống như những “thẩm phán đạo đức” quyền uy, hoặc tự nhận mình là những “bậc thầy nhìn thấu cuộc đời”, một kiểu giác ngộ cao cả mà họ tự thêu dệt nên.

 

Trong lòng họ chắc hẳn đang nghĩ:

 

“Nhìn kìa, Lâm Ân ngu ngốc đến mức không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả. Mỗi ngày đều diễn trò như thế, thật đáng thương!”

 

Tôi xoay người, cảm thấy thật nhàm chán.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường

Số ký tự: 0