Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường
Chương 2
Tiểu Sưu
2025-03-29 07:17:00
Lát sau, trong nhóm chat vừa nãy, Lý Dĩnh, cán bộ lớp, đã gửi một tin nhắn:
“Mọi người đừng mắng cô ấy nữa. Loại người này chắc hẳn có một tuổi thơ rất bất hạnh nên mới như vậy.”
“Hà tất gì phải bàn luận đạo đức với một kẻ bất hạnh chứ?”
Gửi xong, cô ta dứt khoát nhét điện thoại vào ngăn bàn, đứng lên phát đề kiểm tra.
Lý Dĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi, thản nhiên liếc nhìn Lâm Ân, khóe môi hiện lên một nụ cười đắc ý.
Hừ! Tôi đảo mắt đầy chán ghét.
Tan học buổi chiều, tôi vẫn gục mặt xuống bàn, không dám đứng lên.
Kinh nguyệt đến, nhưng tôi lại quên mang băng vệ sinh.
Gương mặt tôi đỏ bừng vì bối rối.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện cho mọi người nhanh chóng rời khỏi lớp, để mình có thể lặng lẽ ra về.
Tôi sợ bị ai đó nhìn thấy vết m.á.u trên quần đồng phục.
Màu xanh dương của quần thể dục, nếu thấm máu, sẽ tạo thành một vệt sẫm màu vô cùng rõ ràng.
Nam sinh ở tuổi dậy thì, chỉ cần nhìn thấy một cô gái giấu băng vệ sinh trong tay áo thôi, cũng đủ để bọn họ cười cợt chế giễu.
Huống hồ là vết m.á.u trên quần!
Mặc dù đây chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng lại khiến tôi cảm thấy bản thân như một kẻ trộm đang lén lút.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn mình với vẻ không mấy thiện chí, tôi đều cảm thấy như có một lớp da trên người bị lột ra, khó chịu đến cùng cực.
Lâm Ân vẫn chưa rời đi.
Cô ấy cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác.
“Diêm Dạ, sắp tới sinh nhật tôi rồi, cậu có muốn đi ăn với tôi không?”
“Diêm Dạ, mấy hôm nữa đi mua sắm với tôi nhé?”
“Diêm Dạ, mì nhà bà tôi làm ngon lắm đó.”
Tôi đau đến mức không thể đứng thẳng người.
Mãi đến khi người cuối cùng trong lớp cũng rời đi, cô ấy mới lấy từ trong cặp ra một băng vệ sinh màu hồng nhạt.
“Tôi đi cùng cậu đến nhà vệ sinh nhé, rồi đưa cậu về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ấy cởi áo khoác của mình, quấn quanh eo tôi, sau đó thành thạo đeo cặp của tôi lên vai, nắm tay tôi bước ra khỏi lớp.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống gương mặt cô ấy, làn da trắng muốt điểm vài đốm tàn nhang nhỏ xinh.
Ánh sáng xuyên qua những viên gạch trên hành lang, tạo thành những mảng sáng tối xen kẽ.
Cô ấy nắm tay tôi, bước trên vùng ánh sáng lấp lánh đó.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Trong đầu chợt vang lên một giọng nói:
“Khốn thật, con gái này… thật sự quá ngọt ngào.”
Lâm Ân đạp xe đưa tôi về nhà.
Trên đường đi, không ít người ngoái đầu nhìn cô ấy.
Cơn gió lùa vào đồng phục rộng rãi, vô tình phác họa nên đường cong thiếu nữ mơ hồ nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Một bộ đồng phục bình thường, nhưng mặc trên người cô ấy lại trông đặc biệt ưa nhìn.
Tôi không nhịn được mà nói:
“Lâm Ân, sau này cậu đừng khoe khoang cuộc sống của mình với các bạn trong lớp nữa.”
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi đi ngang, tiếng còi xe át đi giọng nói của tôi.
Cô ấy quay đầu hỏi: “Diêm Dạ, cậu nói gì cơ?”
Tôi do dự trong giây lát, rồi đổi lời:
“Không có gì… Cảm ơn cậu, Lâm Ân.”
Trước cổng khu chung cư nhà tôi, cô ấy thả tôi xuống, sau đó lại đạp xe rời đi.
Vừa hay Giang Lâm và Cố Mục Chu nhìn thấy cảnh này.
Giang Lâm nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú:
“Ồ, chẳng phải đây là cô nàng thích làm màu nổi tiếng của lớp cậu sao? Diêm Dạ, sao cậu lại qua lại với loại người này thế? Cẩn thận bị cô ta lừa đấy!”
Hai người họ theo tôi lên nhà.
Phải rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ đến lớn, cả ba đứa đã cùng nhau tắm nắng, tắm mưa, cùng nhau lớn lên.
Nếu không có gì bất ngờ, tối nay hai tên này lại định đến nhà tôi ăn chực.
“Mọi người đừng mắng cô ấy nữa. Loại người này chắc hẳn có một tuổi thơ rất bất hạnh nên mới như vậy.”
“Hà tất gì phải bàn luận đạo đức với một kẻ bất hạnh chứ?”
Gửi xong, cô ta dứt khoát nhét điện thoại vào ngăn bàn, đứng lên phát đề kiểm tra.
Lý Dĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi, thản nhiên liếc nhìn Lâm Ân, khóe môi hiện lên một nụ cười đắc ý.
Hừ! Tôi đảo mắt đầy chán ghét.
Tan học buổi chiều, tôi vẫn gục mặt xuống bàn, không dám đứng lên.
Kinh nguyệt đến, nhưng tôi lại quên mang băng vệ sinh.
Gương mặt tôi đỏ bừng vì bối rối.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện cho mọi người nhanh chóng rời khỏi lớp, để mình có thể lặng lẽ ra về.
Tôi sợ bị ai đó nhìn thấy vết m.á.u trên quần đồng phục.
Màu xanh dương của quần thể dục, nếu thấm máu, sẽ tạo thành một vệt sẫm màu vô cùng rõ ràng.
Nam sinh ở tuổi dậy thì, chỉ cần nhìn thấy một cô gái giấu băng vệ sinh trong tay áo thôi, cũng đủ để bọn họ cười cợt chế giễu.
Huống hồ là vết m.á.u trên quần!
Mặc dù đây chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường, nhưng lại khiến tôi cảm thấy bản thân như một kẻ trộm đang lén lút.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn mình với vẻ không mấy thiện chí, tôi đều cảm thấy như có một lớp da trên người bị lột ra, khó chịu đến cùng cực.
Lâm Ân vẫn chưa rời đi.
Cô ấy cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác.
“Diêm Dạ, sắp tới sinh nhật tôi rồi, cậu có muốn đi ăn với tôi không?”
“Diêm Dạ, mấy hôm nữa đi mua sắm với tôi nhé?”
“Diêm Dạ, mì nhà bà tôi làm ngon lắm đó.”
Tôi đau đến mức không thể đứng thẳng người.
Mãi đến khi người cuối cùng trong lớp cũng rời đi, cô ấy mới lấy từ trong cặp ra một băng vệ sinh màu hồng nhạt.
“Tôi đi cùng cậu đến nhà vệ sinh nhé, rồi đưa cậu về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ấy cởi áo khoác của mình, quấn quanh eo tôi, sau đó thành thạo đeo cặp của tôi lên vai, nắm tay tôi bước ra khỏi lớp.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống gương mặt cô ấy, làn da trắng muốt điểm vài đốm tàn nhang nhỏ xinh.
Ánh sáng xuyên qua những viên gạch trên hành lang, tạo thành những mảng sáng tối xen kẽ.
Cô ấy nắm tay tôi, bước trên vùng ánh sáng lấp lánh đó.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Trong đầu chợt vang lên một giọng nói:
“Khốn thật, con gái này… thật sự quá ngọt ngào.”
Lâm Ân đạp xe đưa tôi về nhà.
Trên đường đi, không ít người ngoái đầu nhìn cô ấy.
Cơn gió lùa vào đồng phục rộng rãi, vô tình phác họa nên đường cong thiếu nữ mơ hồ nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Một bộ đồng phục bình thường, nhưng mặc trên người cô ấy lại trông đặc biệt ưa nhìn.
Tôi không nhịn được mà nói:
“Lâm Ân, sau này cậu đừng khoe khoang cuộc sống của mình với các bạn trong lớp nữa.”
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi đi ngang, tiếng còi xe át đi giọng nói của tôi.
Cô ấy quay đầu hỏi: “Diêm Dạ, cậu nói gì cơ?”
Tôi do dự trong giây lát, rồi đổi lời:
“Không có gì… Cảm ơn cậu, Lâm Ân.”
Trước cổng khu chung cư nhà tôi, cô ấy thả tôi xuống, sau đó lại đạp xe rời đi.
Vừa hay Giang Lâm và Cố Mục Chu nhìn thấy cảnh này.
Giang Lâm nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú:
“Ồ, chẳng phải đây là cô nàng thích làm màu nổi tiếng của lớp cậu sao? Diêm Dạ, sao cậu lại qua lại với loại người này thế? Cẩn thận bị cô ta lừa đấy!”
Hai người họ theo tôi lên nhà.
Phải rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ đến lớn, cả ba đứa đã cùng nhau tắm nắng, tắm mưa, cùng nhau lớn lên.
Nếu không có gì bất ngờ, tối nay hai tên này lại định đến nhà tôi ăn chực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro