Đừng Nhân Danh Chính Nghĩa Để Bạo Lực Học Đường
Chương 4
Tiểu Sưu
2025-03-29 07:17:00
Trong trường, hình tượng của Giang Lâm trước nay vẫn là một tên lưu manh ngổ ngáo, một kiểu “đại ca học đường”.
Bị hắn để mắt đến, có bao giờ kết cục lại tốt đẹp?
Dưới bàn, Lâm Ân khẽ nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào:
“Diêm Dạ, tôi sợ lắm…”
“Tôi không hề quen biết cậu ta, cũng chưa từng tiếp xúc, lại càng không đắc tội gì với cậu ta cả!”
Vẻ mặt đáng thương sắp khóc của cô ấy nhanh chóng bị ai đó chụp lại, rồi gửi vào nhóm chat.
Có người bày kế cho Giang Lâm:
“Ê, hay là sắp xếp một màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ đi?”
“Đừng đùa, có mấy tên côn đồ trường khác muốn gây sự với cô ta từ lâu rồi đó.”
“Cho bọn nó diễn một vở kịch, tiện thể sờ mó cô ta một chút, sau đó cậu xuất hiện như một vị thần, ra tay cứu cô ta. Không phải sẽ nhanh chóng chiếm được trái tim người đẹp sao?”
Tôi quan sát đám người đang bấm điện thoại xung quanh mình.
Họ chỉ là học sinh trung học, vậy mà tôi lại cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm cả đầu óc.
Bình thường, họ là những học sinh ưu tú, những cán bộ lớp được giáo viên tin tưởng.
Nhưng giờ đây, trong nhóm chat này, Lâm Ân lại trở thành mục tiêu bị vùi dập, bị gán ghép vô số ác ý.
Ninh Linh, cô bạn ngồi bàn trên, ném một tờ giấy xuống chỗ tôi.
Trên đó chỉ có một câu:
“Diêm Dạ, đừng có mềm lòng với con nhỏ dối trá đó. Nếu một ngày nào đó nó lừa đến cậu, sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt thôi.”
Cô ta xác nhận tôi đã đọc, sau đó nở một nụ cười đầy thiện chí, rồi quay đi, ngay lập tức tập trung vào bài vở như một con rối gỗ.
Cô ta nghĩ rằng mình đang tốt bụng nhắc nhở tôi.
Nhưng chính điều đó lại khiến sống lưng tôi lạnh buốt.
Lâm Ân gục xuống bàn, nức nở.
“Tôi thực sự không quen biết cậu ta, tôi rất sợ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Diêm Dạ, tan học rồi, cậu có thể đưa tôi về nhà không?”
Tôi gật đầu.
Buổi trưa trong căng-tin, ánh mắt châm biếm vẫn tiếp tục hướng về phía cô ấy.
La Miểu Miểu khẽ nhắc nhở tôi:
“Này, Tiểu Dạ, cậu không thực sự thông cảm cho cô ta đấy chứ?”
“Cô ta thích khoe khoang như thế, cứ để bọn Giang Lâm xé toạc lớp mặt nạ của cô ta ra đi.”
Tôi lắc đầu:
“Miểu Miểu, chúng ta không có tư cách xét xử bất cứ ai.”
Lâm Ân vẫn bị đám “chị em nhựa” vây quanh.
Bọn họ cố ý nhắc đến Giang Lâm, không ngừng nói tốt về hắn.
Gương mặt Lâm Ân đỏ bừng.
Mà ngay bên kia lối đi, Giang Lâm đang ngồi trên ghế, nhàn nhã thưởng thức bữa trưa.
Tiếng trêu chọc của đám con trai, ánh mắt đầy ẩn ý của các cô gái, tất cả đều đẩy bầu không khí lên đỉnh điểm.
Lâm Ân cúi đầu ăn cơm, càng cúi càng thấp, gương mặt gần như dán vào cái bát, đôi tai cũng đỏ ửng.
La Miểu Miểu huých khuỷu tay tôi:
“Ê Tiểu Dạ, cậu vừa là bạn cùng bàn của Lâm Ân, vừa là thanh mai trúc mã của Giang Lâm. Cậu có biết chuyện này là thế nào không?”
La Miểu Miểu là học sinh giỏi nhất lớp, cả ngày chỉ vùi đầu vào các cuộc thi, không dùng điện thoại, càng không biết mình đã bị thêm vào nhóm chat kia từ lúc nào.
Tôi đưa điện thoại cho cô ấy xem.
Cô ấy xem xong, tức giận:
“Bọn họ quá đáng thật đấy! Lâm Ân có làm gì sai đâu? Cô ấy có thể hơi phù phiếm, nhưng cũng đâu có tổn thương ai? Ngay cả mẹ tôi còn nói, thân phận của mình là do chính mình tạo ra. Họ dựa vào đâu mà đối xử với cô ấy như vậy?”
Tôi siết chặt đũa, giữa tiếng huyên náo, tôi kéo tay Lâm Ân, cầm lấy khay cơm của cô ấy.
“Này, cô ấy đã làm gì các cậu? Các cậu cứ bu quanh trêu chọc cô ấy như vậy, có biết nghe buồn cười chẳng khác gì đám lợn trong chuồng đang húp cám không? Ót ót ót cái đầu mẹ các cậu ấy!”
Bị hắn để mắt đến, có bao giờ kết cục lại tốt đẹp?
Dưới bàn, Lâm Ân khẽ nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào:
“Diêm Dạ, tôi sợ lắm…”
“Tôi không hề quen biết cậu ta, cũng chưa từng tiếp xúc, lại càng không đắc tội gì với cậu ta cả!”
Vẻ mặt đáng thương sắp khóc của cô ấy nhanh chóng bị ai đó chụp lại, rồi gửi vào nhóm chat.
Có người bày kế cho Giang Lâm:
“Ê, hay là sắp xếp một màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ đi?”
“Đừng đùa, có mấy tên côn đồ trường khác muốn gây sự với cô ta từ lâu rồi đó.”
“Cho bọn nó diễn một vở kịch, tiện thể sờ mó cô ta một chút, sau đó cậu xuất hiện như một vị thần, ra tay cứu cô ta. Không phải sẽ nhanh chóng chiếm được trái tim người đẹp sao?”
Tôi quan sát đám người đang bấm điện thoại xung quanh mình.
Họ chỉ là học sinh trung học, vậy mà tôi lại cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm cả đầu óc.
Bình thường, họ là những học sinh ưu tú, những cán bộ lớp được giáo viên tin tưởng.
Nhưng giờ đây, trong nhóm chat này, Lâm Ân lại trở thành mục tiêu bị vùi dập, bị gán ghép vô số ác ý.
Ninh Linh, cô bạn ngồi bàn trên, ném một tờ giấy xuống chỗ tôi.
Trên đó chỉ có một câu:
“Diêm Dạ, đừng có mềm lòng với con nhỏ dối trá đó. Nếu một ngày nào đó nó lừa đến cậu, sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt thôi.”
Cô ta xác nhận tôi đã đọc, sau đó nở một nụ cười đầy thiện chí, rồi quay đi, ngay lập tức tập trung vào bài vở như một con rối gỗ.
Cô ta nghĩ rằng mình đang tốt bụng nhắc nhở tôi.
Nhưng chính điều đó lại khiến sống lưng tôi lạnh buốt.
Lâm Ân gục xuống bàn, nức nở.
“Tôi thực sự không quen biết cậu ta, tôi rất sợ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Diêm Dạ, tan học rồi, cậu có thể đưa tôi về nhà không?”
Tôi gật đầu.
Buổi trưa trong căng-tin, ánh mắt châm biếm vẫn tiếp tục hướng về phía cô ấy.
La Miểu Miểu khẽ nhắc nhở tôi:
“Này, Tiểu Dạ, cậu không thực sự thông cảm cho cô ta đấy chứ?”
“Cô ta thích khoe khoang như thế, cứ để bọn Giang Lâm xé toạc lớp mặt nạ của cô ta ra đi.”
Tôi lắc đầu:
“Miểu Miểu, chúng ta không có tư cách xét xử bất cứ ai.”
Lâm Ân vẫn bị đám “chị em nhựa” vây quanh.
Bọn họ cố ý nhắc đến Giang Lâm, không ngừng nói tốt về hắn.
Gương mặt Lâm Ân đỏ bừng.
Mà ngay bên kia lối đi, Giang Lâm đang ngồi trên ghế, nhàn nhã thưởng thức bữa trưa.
Tiếng trêu chọc của đám con trai, ánh mắt đầy ẩn ý của các cô gái, tất cả đều đẩy bầu không khí lên đỉnh điểm.
Lâm Ân cúi đầu ăn cơm, càng cúi càng thấp, gương mặt gần như dán vào cái bát, đôi tai cũng đỏ ửng.
La Miểu Miểu huých khuỷu tay tôi:
“Ê Tiểu Dạ, cậu vừa là bạn cùng bàn của Lâm Ân, vừa là thanh mai trúc mã của Giang Lâm. Cậu có biết chuyện này là thế nào không?”
La Miểu Miểu là học sinh giỏi nhất lớp, cả ngày chỉ vùi đầu vào các cuộc thi, không dùng điện thoại, càng không biết mình đã bị thêm vào nhóm chat kia từ lúc nào.
Tôi đưa điện thoại cho cô ấy xem.
Cô ấy xem xong, tức giận:
“Bọn họ quá đáng thật đấy! Lâm Ân có làm gì sai đâu? Cô ấy có thể hơi phù phiếm, nhưng cũng đâu có tổn thương ai? Ngay cả mẹ tôi còn nói, thân phận của mình là do chính mình tạo ra. Họ dựa vào đâu mà đối xử với cô ấy như vậy?”
Tôi siết chặt đũa, giữa tiếng huyên náo, tôi kéo tay Lâm Ân, cầm lấy khay cơm của cô ấy.
“Này, cô ấy đã làm gì các cậu? Các cậu cứ bu quanh trêu chọc cô ấy như vậy, có biết nghe buồn cười chẳng khác gì đám lợn trong chuồng đang húp cám không? Ót ót ót cái đầu mẹ các cậu ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro