Dụ Hắn

Chương 7

Tứ Niên

2025-03-26 14:16:39

Dòng chữ trên không lại ùa tới:

 

【Oaaa!!! Băng tuyền play sắp đến rồi sao?! Ngày tháng thật sự đã tốt đẹp trở lại rồi!!!】

 

【Đây mới là thứ xứng đáng để hội viên chúng ta thưởng thức nha~】

 

【Vĩnh biệt trà xanh nha, xin đừng quay lại nữa!】

 

Trong hồ băng lạnh lẽo.

 

Ta lạnh đến va lập cập cả hàm răng, người không ngừng run rẩy…

 

Dòng chữ tiếp tục nhảy lên loạn xạ:

 

【Không phải chứ không phải chứ không phải chứ… chỉ cho hội viên xem cảnh này thôi á?!】

 

【Để muội muội nhà ta như miếng dưa muối ngâm trong nước đá thế kia? Đóa hoa cao lãnh ngươi chỉ đứng bên nhìn thôi à? Trái tim ngươi đâu rồi?!】

 

【Muội muội, nhanh lên! làm nũng đi! Muội chỉ cần mềm giọng một chút, hắn sẽ lập tức thần phục dưới gấu váy của muội đó!】

 

Ta liếc nhìn những dòng chữ kia.

 

Khẽ điều chỉnh giọng nói đang run rẩy vì lạnh, dịu dàng yếu ớt thốt lên:

 

“A huynh… ta lạnh quá.”

 

“Một mình ở trong băng tuyền, ta sợ…”

 

“A huynh vào với ta… được không…”

 

Dung Ngọc Trần mím môi, vẫn chưa đáp lời.

 

Ngay lúc ấy, chân ta trượt đi, cả người rơi xuống dòng nước lạnh thấu xương.

 

Nước lạnh buốt khiến tay chân ta tê dại, thân thể càng lúc càng chìm sâu hơn.

 

Bỗng một tiếng “ùm” vang lên.

 

Dung Ngọc Trần xuất hiện ngay trước mặt ta, nắm lấy cổ tay ta, kéo mạnh ta vào lòng hắn.

 

Cả người ta run lên từng đợt.

 

“Lạnh quá…”

 

Hắn dịu giọng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt đẫm của ta:

 

“Ta ôm nàng, sưởi ấm cho nàng.”

 

Hắn nắm tay ta, ép đặt lên n.g.ự.c mình.

 

Chiếc áo bào thêu trăng đã thấm nước, gần như không còn ngăn cách.

 

Dưới đầu ngón tay, là nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của hắn.

 

Là lồng n.g.ự.c rắn chắc, đường nét rõ ràng.

 

Ta khẽ dựa vào lòng hắn thêm một chút.

 

Giọng hắn khàn đặc:

 

“Tố Tố, đừng trêu chọc ta ở nơi này.”

 

“Ta không phải thánh nhân… chịu không nổi đâu.”

 

Trái lại, hắn mang chứng nghiện không thể nói ra, mà người trong lòng hắn chính là phương thuốc giải duy nhất.

 

“Vài ngày nữa, chờ thân thể nàng hồi phục…”

 

“Ta sẽ đến Giang phủ, chính thức cầu thân.”

 

16

 

Băng tuyền đã giải hết dư độc trong người ta.

 

Nhưng cũng khiến ta bệnh suốt mấy ngày.

 

Ta ở lại phủ Tể tướng, được Dung Ngọc Trần đích thân chăm sóc.

 

Thời gian lâu dần, ngay cả mẫu thân ta cũng bắt đầu nghi ngờ.

 

“Tố Tố à, Tể tướng công vụ bận rộn, hơn nữa Dung Ngọc Trần cũng chỉ là biểu huynh xa, con không thể như khi còn nhỏ mà cứ mãi quấn lấy hắn được.”

 

Ta nhớ năm đó Dung Ngọc Trần vừa mười mấy tuổi đã đến kinh thành, vào học tại Lộc Dã tư thục nổi danh nhất.

 

Liên tiếp đỗ đầu, lần nào cũng là thủ khoa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi ấy, hắn còn chưa làm Tể tướng, từng ở lại Giang phủ một thời gian.

 

Lần đầu gặp hắn ta liền nghĩ, sao trên đời lại có người vừa đẹp như tượng ngọc, lại vừa lãnh đạm đến thế, đôi mắt chẳng có chút vui buồn.

 

Chính là mẫu thân ta kéo tay ta, bắt ta gọi một tiếng “A huynh”.

 

Từ đó về sau, ta miễn cưỡng gọi hắn như thế suốt nhiều năm.

 

Hắn dường như có một căn bệnh lạ, ta cũng là vô tình phát hiện.

 

Mỗi đêm rằm mười lăm, hắn đều tự nhốt mình trong phòng, tuyệt không tiếp khách.

 

Mẫu thân ta vì thấy hắn học vấn uyên bác, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nên từng để ta theo hắn học chữ một thời gian.

Hồng Trần Vô Định

 

Mẫu thân ta đến phủ Tể tướng tìm ta.

 

Vẫn là Dung Ngọc Trần ra mặt giúp ta giải vây.

 

Hắn bày ra vẻ xa cách, điềm đạm như huynh trưởng mẫu mực:

 

“Tố Tố rất nghe lời, đến chỗ ta học đàn, hoàn toàn không gây phiền hà.”

 

“Chờ nàng khỏi phong hàn, ta sẽ đích thân đưa nàng hồi phủ.”

 

Mẫu thân ta với hắn thì vô cùng cảm kích, nào dám sinh nghi điều gì giữa ta và hắn.

 

Ngày Dung Ngọc Trần đưa ta về Giang phủ, Phó Dã lại tới cửa cầu thân.

 

Dòng chữ bật ra rối loạn:

 

【Tình cũ gặp tình mới, chiến trường tu la, ta thích quá đi mất!!】

 

【Tên cặn bã này không chiếm được mới thấy tiếc, còn hèn hơn cả chó!】

 

【Có khi lần trước bị muội muội tát cho một cái, hắn nghiện rồi cũng nên.】

 

Phó Dã mang đến vài trăm rương sính lễ.

 

“Tố Tố, đừng giận ta nữa được không?”

 

“Chúng ta đã là thanh mai trúc mã nhiều năm, lớn lên cùng nhau… tha thứ cho ta một lần đi.”

 

Lần đầu tiên, hắn hạ mình cầu ta tha thứ.

 

Nếu là trước kia, trước khi thấy dòng chữ, chắc hẳn ta đã đuổi theo hắn không rời, sợ hắn bị ai đó cướp mất.

 

“Tố Tố, nếu số sính lễ này nàng thấy chưa đủ, ta có thể thêm nữa.”

 

Hắn lén nhướng mày, liếc về phía Dung Ngọc Trần đang ngồi bên cạnh ta.

 

“Tể tướng đại nhân, nghe nói ngài là biểu huynh xa của Tố Tố.”

 

“Danh sách lễ vật này, là thành ý chân thành ta muốn cưới nàng ấy, xin mời ngài xem qua.”

 

Ta khẽ run người, vội lên tiếng:

 

“Ta chưa từng đồng ý gả cho ngươi!”

 

“Lễ vật này không cần xem nữa, mang về đi!”

 

Một đôi tay trắng nõn thon dài đưa ra trước ta, nhận lấy bản lễ đơn.

 

“Nếu Tiểu Hầu gia thành tâm cầu hôn muội muội ta, danh sách này ta sẽ xem xét kỹ lưỡng.”

 

Hắn cười như không cười, ánh mắt đen sâu thẳm quét về phía Phó Dã.

 

“Dung mỗ gần đây cũng có ý định cưới vợ, vừa hay… có thể tham khảo một chút.”

 

Dòng chữ nhảy loạn:

 

【Muội muội, nguy rồi!!!】

 

【Ca ca nhà muội bắt đầu có dấu hiệu bệnh kiều + hắc hóa rồi đó! Đêm nay kiểu gì cũng ăn đòn… còn là đòn gì thì thì khó nói nha…】

 

Ta run lẩy bẩy suốt cả buổi tối, tắt đèn đi ngủ từ sớm.

 

Vậy mà vẫn bị người hầu cạnh Dung Ngọc Trần đánh thức:

 

“Giang tiểu thư.”

 

“Tể tướng gọi người qua, muốn chỉ dạy thêm về kỹ thuật đánh đàn.”

 

Ta dụi dụi mắt, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày rằm.

 

Tim bỗng đập mạnh “thình” một cái.

 

Đêm rằm… Dung Ngọc Trần luôn có gì đó bất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Hắn

Số ký tự: 0