Chương 1
Tứ Niên
2025-03-26 14:16:39
1
Khát.
Cổ họng ta khô khốc đến khản đặc.
Nước mắt cũng bị ép ra.
Không phải vì muốn uống nước.
Mà là muốn mượn chút hơi lạnh từ thân thể ai đó, để làm dịu ngọn lửa đang thiêu đốt trong người.
Chén rượu trước mặt... có vấn đề!
Tầm mắt mơ hồ, lướt qua từng gương mặt trong yến tiệc.
Rốt cuộc là ai... ai đã hạ độc trong buổi tiệc này?
Muốn khiến ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ?
Muốn danh tiết của ta bị hủy hoại hoàn toàn?
Ta cắn chặt môi, cắn đến rướm m.á.u, dùng đau đớn giữ lại chút lý trí cuối cùng.
Lảo đảo chạy ra ngoài, đi tìm người đã cùng ta vào tiệc, tiểu hầu gia Phó Dã.
Dưới ánh trăng, sau rặng trúc.
Phó Dã đang đứng cùng một nữ tử.
Ta chưa kịp nghĩ nhiều, như vớ được cọng rơm cứu mạng, yếu ớt run rẩy cất tiếng gọi tên hắn.
Ngay lúc ấy, những dòng chữ kỳ quái kia lại hiện lên trước mắt.
Một cơn lạnh buốt toàn thân dâng lên, lấn át cả hơi nóng đang lan rộng trên da t.h.ị.t.
Ta nhận ra nữ tử đứng bên cạnh Phó Dã, là thiên kim của Thái phó đại nhân—Thẩm Vân Từ.
Danh chấn thiên hạ, tài nữ vang danh bốn phương.
Thanh lệ thoát tục, học vấn uyên thâm.
Chắc hẳn chính là "nữ chính" mà những dòng chữ kia từng nhắc đến.
Cũng là bạch nguyệt quang trong lòng Phó Dã, nữ tử mà hắn kính ngưỡng, không dám mạo phạm.
“Tiểu hầu gia, sao lại không ở bên cạnh Giang tiểu thư?”
Gió đêm se lạnh khiến ta tỉnh táo đôi phần, cũng nghe rõ lời hắn đáp.
Giọng điệu vừa chán ghét, vừa hờ hững.
“Người nàng hỏi là Giang Tố ư?”
“Nàng ta ngoài một dung mạo tàm tạm, thì chẳng có gì khác ngoài đầu óc rỗng tuếch. Nhiều năm nay cứ bám riết lấy ta, còn bá đạo đến mức không cho nữ tử khác đến gần nửa bước. Ta đã sớm chán ngấy rồi!”
“Nàng ta còn vọng tưởng dựa vào mối giao hảo giữa hai nhà mà gả cho ta. Ta sao có thể cưới một người như thế?”
Thẩm Vân Từ mỉm cười nhã nhặn, tao nhã như gió xuân thổi qua bờ nước.
“Tiểu hầu gia không muốn cưới nàng, vậy muốn cưới kiểu người nào?”
Phó Dã thu lại vẻ bất cần, lộ ra mấy phần nghiêm túc.
“Ít nhất cũng phải giống như nàng, đoan trang nhã nhặn, cử chỉ hiền hòa… có như vậy mới có thể làm vợ hiền mẹ đảm.”
2
Ban nãy còn bán tín bán nghi với những dòng chữ lơ lửng giữa không trung.
Nay tận tai nghe được lời nói tổn thương ấy từ miệng Phó Dã.
Hốc mắt ta không nhịn được mà nóng rát một thoáng.
Tim như bị ai bóp chặt, vừa chua xót vừa đắng nghẹn, đau đến nghẹt thở.
Dược tính trong người cuồn cuộn từng đợt, không cho ta một chút cơ hội thở dốc.
Không thể tìm Phó Dã sao?
Vậy có nên thực sự đi cầu người kia?
Hắn tuy là biểu huynh xa của ta, nhưng thân phận cao quý, là đương kim Tể tướng, khí chất như tuyết phủ mai sương, lạnh lùng thanh khiết.
Chưa từng thấy hắn vì bất kỳ ai mà cúi đầu hạ mình.
Mỗi lần đối diện với hắn.
Hơi thở lạnh buốt sắc bén trên người hắn khiến ta chẳng dám ngẩng đầu, chỉ dám cúi thấp, khẽ gọi một tiếng: “A huynh…”
Từ trước đến nay, cũng chưa từng nhận được hồi đáp nào từ hắn.
Dung mạo như tuyết đọng đầu non – Dung Ngọc Trần.
Lẽ nào thật sự giống như những dòng chữ kia nói, mỗi đêm đều khóc gọi tên ta…
Mang tai bất chợt đỏ bừng.
M.á.u trong người như dầu sôi gặp lửa, thiêu đến tận xương tủy đều ngứa ngáy râm ran.
Ta nghiến răng, định xoay người rời đi.
Chân vô ý giẫm gãy một cành khô, tiếng gãy giòn tan cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người sau rặng trúc.
“Ai đó?”—Phó Dã quay lại, ánh mắt sắc như đao.
Ta vành mắt đỏ hoe.
Khó chịu vân vê lấy vạt váy.
Hắn thấy rõ là ta, liền chau mày, môi mỏng khẽ mấp máy, tràn đầy chế giễu:
“Giang Tố, ngươi cứ phải bám riết như vậy sao?”
“Ta vừa rời khỏi ngươi một chút, ngươi cũng phải tìm đến đây?”
Hắn mặt mày âm trầm: “Chẳng lẽ ta nói chuyện với Thẩm cô nương cũng không được?”
“Ngươi ghen tuông như thế, ai dám cưới ngươi về nhà chứ!”
Ta vừa mở miệng, giọng nói yếu đến nỗi như có thể chảy ra nước: “Không phải, ta… ta thấy không khỏe, không phải cố ý bám theo huynh.”
Thẩm Vân Từ mỉm cười dịu dàng, thản nhiên mà đúng mực:
“Thôi được rồi, Giang tiểu thư thấy không khỏe, tiểu hầu gia cứ đi lo cho nàng ấy trước đi.”
Phó Dã chẳng hề để tâm, hừ lạnh:
“Giang Tố, thôi đi! Ngươi giả bệnh đến bao giờ? Cái cớ này dùng hoài không chán sao?”
“Chỉ cần bên cạnh ta có nữ tử khác, ngươi liền làm ầm lên…”
“Lần trước là làm mất vòng ngọc, lần này lại nói không khỏe?”
Hắn bước đến, mạnh tay nắm lấy cổ tay ta.
Nhưng khi chạm vào làn da ta, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, nhíu mày:
“Sao lại nóng thế này? Ngươi nhiễm phong hàn, sốt cao rồi sao?”
Ngửi thấy hơi thở trên người hắn.
Ta suýt nữa không khống chế được bản thân, chân mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhẫn nhịn quá lâu.
Dược tính càng lúc càng mãnh liệt.
M.á.u huyết, tận trong xương cốt đều như có kiến gặm cắn.
Ngay lúc then chốt, những dòng chữ kia lại hiện ra:
【Không được đâu, không được đâu! Muội muội đừng để hắn chạm vào muội! Nếu muội gục dưới tay tên điên này, đời muội coi như chấm hết!】
【Cái tên cặn bã này, rõ ràng chính mình cũng thỏa mãn, vậy mà lại đổ cho muội quyến rũ hắn, ép buộc hắn! Đến lúc đó nam chính nữ chính gương vỡ lại lành, muội – kẻ làm nền – bị đuổi khỏi hầu phủ, nhường chỗ cho nữ chính, c.h.ế.t bệnh nơi đầu đường xó chợ.】
【Sau khi muội c.h.ế.t, biểu huynh của muội,cái người miệng không biết nói lời hay kia cũng chẳng nói một câu, cứ thế lặng lẽ theo muội mà tự vẫn. Có thể đừng để cái cặp nam chính nữ chính kia xuất hiện nữa không? Cho hai người ở bên nhau từ đầu thì ai còn muốn ngược nữa!!】
Ta ngây người nhìn những dòng chữ chớp hiện giữa không trung.
Thì ra, về sau… người thanh lãnh cao ngạo, quyền khuynh thiên hạ như Dung Ngọc Trần… lại chọn c.h.ế.t theo ta sao?
3
Khi Phó Dã định ôm ngang người ta lên.
Ta thất thanh kêu to:
“Đừng chạm vào ta!”
“Ta… không thấy khó chịu nữa rồi!”
Phó Dã nhíu mày, chẳng mấy kiên nhẫn:
“Giang Tố, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì vậy?”
“Chơi đùa người khác như vậy, thú vị lắm sao?”
“Hóa ra vẫn là giả bệnh, để giành lấy sự quan tâm của ta!”
Phó Dã bật cười nhạt:
“Giang Tố, bao giờ ngươi mới lớn khôn đây? Học lấy chút đoan trang hiền thục như Thẩm tiểu thư kia đi!”
Ta siết chặt bàn tay.
Siết đến mức lòng bàn tay nhuộm đầy m.á.u tươi.
Trên môi cũng chi chít dấu răng, ta không dám phát ra một tiếng, sợ vừa mở miệng sẽ thành tiếng rên nghẹn ngào.
Phó Dã vứt ta lại tại chỗ.
Ta lảo đảo bước đến gian phòng nghỉ của đương kim Tể tướng Dung Ngọc Trần.
Đầu ngón tay run rẩy.
Ta run rẩy giơ tay, gõ lên cửa phòng hắn.
Qua một lúc lâu.
Lâu đến mức ta suýt không nhịn được, muốn đẩy cửa mà vào.
Một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực, mở cửa phòng ra.
“Giang tiểu thư? Gõ nhầm cửa rồi sao?”
“Nơi này không phải hầu phủ, cũng không có người mà nàng muốn tìm.”
Giọng hắn thanh lãnh như nước lạnh, lại tựa tiếng ngọc va chạm, vang lên rét mướt.
Ngọn lửa trong thân thể ta như bị dập tắt trong khoảnh khắc… nhưng lại càng thiêu đốt dữ dội hơn.
Dòng chữ trên không cũng bắt đầu sôi trào:
【Hắn quan tâm quá đi mất! Mỗi ngày muội muội không đến tìm hắn, tối đến hắn lại trùm chăn khóc thầm, còn viết tên của tên điên Phó Dã dưới đế giày, giẫm mạnh mấy cái!】
【Muội đừng bị vẻ ngoài cao lãnh lừa gạt, hắn thật ra rất dễ khóc…】
【Mỗi lần muội gọi hắn một tiếng “A huynh”, tay hắn đều run lên vì phấn khích. Lát nữa muội cứ cắn tai hắn, gọi mãi là “A huynh”, đảm bảo khiến hắn sung sướng đến hồn vía lên mây!】
Những dòng chữ lấp lánh kia cứ nhảy múa trước mắt.
Mắt ta đã đỏ hoe, không còn thấy rõ nữa.
Trước mắt chỉ còn lại hình bóng Dung Ngọc Trần.
Người kia, vận trung y trắng đơn sơ, để lộ xương quai xanh sắc nét như ngọc tạc.
Tóc đen mềm mại buông dài đến thắt lưng, không một sợi rối, quanh người toát ra khí tức lạnh lẽo như gỗ trầm tuyết sớm.
Khiến người ta chỉ muốn kéo hắn xuống khỏi mây cao.
Lôi xuống trần gian đầy bùn nhơ, khiến hắn vấy bẩn không lối thoát.
Muốn thấy ánh mắt hắn đỏ hoe, muốn thấy giọt lệ không thể kìm nén lăn dài trên gương mặt ấy.
Ánh mắt ta trượt dần theo xương quai xanh, lướt xuống vòng eo thon gọn… rồi tiếp tục hạ thấp…
4
Dung Ngọc Trần cũng phát hiện ta có điều bất ổn.
Lòng bàn tay mát lạnh của hắn nhẹ nhàng đặt lên trán ta.
“Nàng làm sao vậy? Nóng như thế, là nhiễm bệnh sao?”
Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại mềm đi đôi chút, ẩn giấu một tia lo lắng rất khó nhận ra.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hương gỗ trầm thanh lạnh trên người hắn tràn vào khoang mũi.
Tựa như một loại dược gây nghiện.
Tim ta đập loạn không ngừng.
Trước mắt hoa lên, ta không đứng vững nổi, chân mềm nhũn.
Ta theo bản năng nắm lấy những ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn.
Tiếng nói phát ra từ cổ họng, mềm mại đến mức chẳng thành âm.
“A… A huynh…” – Ta ngắt quãng mà gọi, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào khó nhịn.
Người bị ta nắm chặt.
Hồng Trần Vô Định
Cứng đờ trong chốc lát, nhưng không rút tay về.
Mặc ta siết chặt lấy, bám vào đầu ngón tay hắn không buông.
“Ta khó chịu quá… giúp ta…”
“Muốn… muốn…”
Muốn hắn ôm ta vào lòng, để môi lạnh của hắn dập tắt cơn khát trong lòng ta.
Dòng chữ trên không trung lại lóe sáng:
【Muội muội biết nghe lời thật là tuyệt, chẳng trách được ăn no nê.】
【Mọi người nhìn tai của đoá hoa cao lãnh kia kìa, đỏ đến chói mắt ta luôn rồi! Một tay hắn đỡ muội muội, tay kia còn rảnh, chẳng lẽ không tính làm gì sao?】
Được lời nhắc nhở từ đám chữ kia, ta nhìn về phía tai của Dung Ngọc Trần.
Phần dái tai mềm mại, lộ rõ sắc hồng tươi rói như viên mã não trong suốt.
Thì ra hắn cũng không hoàn toàn giống như vẻ ngoài lạnh nhạt, vô cảm đến vậy.
Khát.
Cổ họng ta khô khốc đến khản đặc.
Nước mắt cũng bị ép ra.
Không phải vì muốn uống nước.
Mà là muốn mượn chút hơi lạnh từ thân thể ai đó, để làm dịu ngọn lửa đang thiêu đốt trong người.
Chén rượu trước mặt... có vấn đề!
Tầm mắt mơ hồ, lướt qua từng gương mặt trong yến tiệc.
Rốt cuộc là ai... ai đã hạ độc trong buổi tiệc này?
Muốn khiến ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ?
Muốn danh tiết của ta bị hủy hoại hoàn toàn?
Ta cắn chặt môi, cắn đến rướm m.á.u, dùng đau đớn giữ lại chút lý trí cuối cùng.
Lảo đảo chạy ra ngoài, đi tìm người đã cùng ta vào tiệc, tiểu hầu gia Phó Dã.
Dưới ánh trăng, sau rặng trúc.
Phó Dã đang đứng cùng một nữ tử.
Ta chưa kịp nghĩ nhiều, như vớ được cọng rơm cứu mạng, yếu ớt run rẩy cất tiếng gọi tên hắn.
Ngay lúc ấy, những dòng chữ kỳ quái kia lại hiện lên trước mắt.
Một cơn lạnh buốt toàn thân dâng lên, lấn át cả hơi nóng đang lan rộng trên da t.h.ị.t.
Ta nhận ra nữ tử đứng bên cạnh Phó Dã, là thiên kim của Thái phó đại nhân—Thẩm Vân Từ.
Danh chấn thiên hạ, tài nữ vang danh bốn phương.
Thanh lệ thoát tục, học vấn uyên thâm.
Chắc hẳn chính là "nữ chính" mà những dòng chữ kia từng nhắc đến.
Cũng là bạch nguyệt quang trong lòng Phó Dã, nữ tử mà hắn kính ngưỡng, không dám mạo phạm.
“Tiểu hầu gia, sao lại không ở bên cạnh Giang tiểu thư?”
Gió đêm se lạnh khiến ta tỉnh táo đôi phần, cũng nghe rõ lời hắn đáp.
Giọng điệu vừa chán ghét, vừa hờ hững.
“Người nàng hỏi là Giang Tố ư?”
“Nàng ta ngoài một dung mạo tàm tạm, thì chẳng có gì khác ngoài đầu óc rỗng tuếch. Nhiều năm nay cứ bám riết lấy ta, còn bá đạo đến mức không cho nữ tử khác đến gần nửa bước. Ta đã sớm chán ngấy rồi!”
“Nàng ta còn vọng tưởng dựa vào mối giao hảo giữa hai nhà mà gả cho ta. Ta sao có thể cưới một người như thế?”
Thẩm Vân Từ mỉm cười nhã nhặn, tao nhã như gió xuân thổi qua bờ nước.
“Tiểu hầu gia không muốn cưới nàng, vậy muốn cưới kiểu người nào?”
Phó Dã thu lại vẻ bất cần, lộ ra mấy phần nghiêm túc.
“Ít nhất cũng phải giống như nàng, đoan trang nhã nhặn, cử chỉ hiền hòa… có như vậy mới có thể làm vợ hiền mẹ đảm.”
2
Ban nãy còn bán tín bán nghi với những dòng chữ lơ lửng giữa không trung.
Nay tận tai nghe được lời nói tổn thương ấy từ miệng Phó Dã.
Hốc mắt ta không nhịn được mà nóng rát một thoáng.
Tim như bị ai bóp chặt, vừa chua xót vừa đắng nghẹn, đau đến nghẹt thở.
Dược tính trong người cuồn cuộn từng đợt, không cho ta một chút cơ hội thở dốc.
Không thể tìm Phó Dã sao?
Vậy có nên thực sự đi cầu người kia?
Hắn tuy là biểu huynh xa của ta, nhưng thân phận cao quý, là đương kim Tể tướng, khí chất như tuyết phủ mai sương, lạnh lùng thanh khiết.
Chưa từng thấy hắn vì bất kỳ ai mà cúi đầu hạ mình.
Mỗi lần đối diện với hắn.
Hơi thở lạnh buốt sắc bén trên người hắn khiến ta chẳng dám ngẩng đầu, chỉ dám cúi thấp, khẽ gọi một tiếng: “A huynh…”
Từ trước đến nay, cũng chưa từng nhận được hồi đáp nào từ hắn.
Dung mạo như tuyết đọng đầu non – Dung Ngọc Trần.
Lẽ nào thật sự giống như những dòng chữ kia nói, mỗi đêm đều khóc gọi tên ta…
Mang tai bất chợt đỏ bừng.
M.á.u trong người như dầu sôi gặp lửa, thiêu đến tận xương tủy đều ngứa ngáy râm ran.
Ta nghiến răng, định xoay người rời đi.
Chân vô ý giẫm gãy một cành khô, tiếng gãy giòn tan cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người sau rặng trúc.
“Ai đó?”—Phó Dã quay lại, ánh mắt sắc như đao.
Ta vành mắt đỏ hoe.
Khó chịu vân vê lấy vạt váy.
Hắn thấy rõ là ta, liền chau mày, môi mỏng khẽ mấp máy, tràn đầy chế giễu:
“Giang Tố, ngươi cứ phải bám riết như vậy sao?”
“Ta vừa rời khỏi ngươi một chút, ngươi cũng phải tìm đến đây?”
Hắn mặt mày âm trầm: “Chẳng lẽ ta nói chuyện với Thẩm cô nương cũng không được?”
“Ngươi ghen tuông như thế, ai dám cưới ngươi về nhà chứ!”
Ta vừa mở miệng, giọng nói yếu đến nỗi như có thể chảy ra nước: “Không phải, ta… ta thấy không khỏe, không phải cố ý bám theo huynh.”
Thẩm Vân Từ mỉm cười dịu dàng, thản nhiên mà đúng mực:
“Thôi được rồi, Giang tiểu thư thấy không khỏe, tiểu hầu gia cứ đi lo cho nàng ấy trước đi.”
Phó Dã chẳng hề để tâm, hừ lạnh:
“Giang Tố, thôi đi! Ngươi giả bệnh đến bao giờ? Cái cớ này dùng hoài không chán sao?”
“Chỉ cần bên cạnh ta có nữ tử khác, ngươi liền làm ầm lên…”
“Lần trước là làm mất vòng ngọc, lần này lại nói không khỏe?”
Hắn bước đến, mạnh tay nắm lấy cổ tay ta.
Nhưng khi chạm vào làn da ta, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, nhíu mày:
“Sao lại nóng thế này? Ngươi nhiễm phong hàn, sốt cao rồi sao?”
Ngửi thấy hơi thở trên người hắn.
Ta suýt nữa không khống chế được bản thân, chân mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhẫn nhịn quá lâu.
Dược tính càng lúc càng mãnh liệt.
M.á.u huyết, tận trong xương cốt đều như có kiến gặm cắn.
Ngay lúc then chốt, những dòng chữ kia lại hiện ra:
【Không được đâu, không được đâu! Muội muội đừng để hắn chạm vào muội! Nếu muội gục dưới tay tên điên này, đời muội coi như chấm hết!】
【Cái tên cặn bã này, rõ ràng chính mình cũng thỏa mãn, vậy mà lại đổ cho muội quyến rũ hắn, ép buộc hắn! Đến lúc đó nam chính nữ chính gương vỡ lại lành, muội – kẻ làm nền – bị đuổi khỏi hầu phủ, nhường chỗ cho nữ chính, c.h.ế.t bệnh nơi đầu đường xó chợ.】
【Sau khi muội c.h.ế.t, biểu huynh của muội,cái người miệng không biết nói lời hay kia cũng chẳng nói một câu, cứ thế lặng lẽ theo muội mà tự vẫn. Có thể đừng để cái cặp nam chính nữ chính kia xuất hiện nữa không? Cho hai người ở bên nhau từ đầu thì ai còn muốn ngược nữa!!】
Ta ngây người nhìn những dòng chữ chớp hiện giữa không trung.
Thì ra, về sau… người thanh lãnh cao ngạo, quyền khuynh thiên hạ như Dung Ngọc Trần… lại chọn c.h.ế.t theo ta sao?
3
Khi Phó Dã định ôm ngang người ta lên.
Ta thất thanh kêu to:
“Đừng chạm vào ta!”
“Ta… không thấy khó chịu nữa rồi!”
Phó Dã nhíu mày, chẳng mấy kiên nhẫn:
“Giang Tố, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì vậy?”
“Chơi đùa người khác như vậy, thú vị lắm sao?”
“Hóa ra vẫn là giả bệnh, để giành lấy sự quan tâm của ta!”
Phó Dã bật cười nhạt:
“Giang Tố, bao giờ ngươi mới lớn khôn đây? Học lấy chút đoan trang hiền thục như Thẩm tiểu thư kia đi!”
Ta siết chặt bàn tay.
Siết đến mức lòng bàn tay nhuộm đầy m.á.u tươi.
Trên môi cũng chi chít dấu răng, ta không dám phát ra một tiếng, sợ vừa mở miệng sẽ thành tiếng rên nghẹn ngào.
Phó Dã vứt ta lại tại chỗ.
Ta lảo đảo bước đến gian phòng nghỉ của đương kim Tể tướng Dung Ngọc Trần.
Đầu ngón tay run rẩy.
Ta run rẩy giơ tay, gõ lên cửa phòng hắn.
Qua một lúc lâu.
Lâu đến mức ta suýt không nhịn được, muốn đẩy cửa mà vào.
Một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực, mở cửa phòng ra.
“Giang tiểu thư? Gõ nhầm cửa rồi sao?”
“Nơi này không phải hầu phủ, cũng không có người mà nàng muốn tìm.”
Giọng hắn thanh lãnh như nước lạnh, lại tựa tiếng ngọc va chạm, vang lên rét mướt.
Ngọn lửa trong thân thể ta như bị dập tắt trong khoảnh khắc… nhưng lại càng thiêu đốt dữ dội hơn.
Dòng chữ trên không cũng bắt đầu sôi trào:
【Hắn quan tâm quá đi mất! Mỗi ngày muội muội không đến tìm hắn, tối đến hắn lại trùm chăn khóc thầm, còn viết tên của tên điên Phó Dã dưới đế giày, giẫm mạnh mấy cái!】
【Muội đừng bị vẻ ngoài cao lãnh lừa gạt, hắn thật ra rất dễ khóc…】
【Mỗi lần muội gọi hắn một tiếng “A huynh”, tay hắn đều run lên vì phấn khích. Lát nữa muội cứ cắn tai hắn, gọi mãi là “A huynh”, đảm bảo khiến hắn sung sướng đến hồn vía lên mây!】
Những dòng chữ lấp lánh kia cứ nhảy múa trước mắt.
Mắt ta đã đỏ hoe, không còn thấy rõ nữa.
Trước mắt chỉ còn lại hình bóng Dung Ngọc Trần.
Người kia, vận trung y trắng đơn sơ, để lộ xương quai xanh sắc nét như ngọc tạc.
Tóc đen mềm mại buông dài đến thắt lưng, không một sợi rối, quanh người toát ra khí tức lạnh lẽo như gỗ trầm tuyết sớm.
Khiến người ta chỉ muốn kéo hắn xuống khỏi mây cao.
Lôi xuống trần gian đầy bùn nhơ, khiến hắn vấy bẩn không lối thoát.
Muốn thấy ánh mắt hắn đỏ hoe, muốn thấy giọt lệ không thể kìm nén lăn dài trên gương mặt ấy.
Ánh mắt ta trượt dần theo xương quai xanh, lướt xuống vòng eo thon gọn… rồi tiếp tục hạ thấp…
4
Dung Ngọc Trần cũng phát hiện ta có điều bất ổn.
Lòng bàn tay mát lạnh của hắn nhẹ nhàng đặt lên trán ta.
“Nàng làm sao vậy? Nóng như thế, là nhiễm bệnh sao?”
Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại mềm đi đôi chút, ẩn giấu một tia lo lắng rất khó nhận ra.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hương gỗ trầm thanh lạnh trên người hắn tràn vào khoang mũi.
Tựa như một loại dược gây nghiện.
Tim ta đập loạn không ngừng.
Trước mắt hoa lên, ta không đứng vững nổi, chân mềm nhũn.
Ta theo bản năng nắm lấy những ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn.
Tiếng nói phát ra từ cổ họng, mềm mại đến mức chẳng thành âm.
“A… A huynh…” – Ta ngắt quãng mà gọi, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào khó nhịn.
Người bị ta nắm chặt.
Hồng Trần Vô Định
Cứng đờ trong chốc lát, nhưng không rút tay về.
Mặc ta siết chặt lấy, bám vào đầu ngón tay hắn không buông.
“Ta khó chịu quá… giúp ta…”
“Muốn… muốn…”
Muốn hắn ôm ta vào lòng, để môi lạnh của hắn dập tắt cơn khát trong lòng ta.
Dòng chữ trên không trung lại lóe sáng:
【Muội muội biết nghe lời thật là tuyệt, chẳng trách được ăn no nê.】
【Mọi người nhìn tai của đoá hoa cao lãnh kia kìa, đỏ đến chói mắt ta luôn rồi! Một tay hắn đỡ muội muội, tay kia còn rảnh, chẳng lẽ không tính làm gì sao?】
Được lời nhắc nhở từ đám chữ kia, ta nhìn về phía tai của Dung Ngọc Trần.
Phần dái tai mềm mại, lộ rõ sắc hồng tươi rói như viên mã não trong suốt.
Thì ra hắn cũng không hoàn toàn giống như vẻ ngoài lạnh nhạt, vô cảm đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro