Dụ Hắn

Chương 2

Tứ Niên

2025-03-26 14:16:39

Dung Ngọc Trần khẽ cúi người, đôi môi nhạt màu tiến sát.

 

Chỉ cần ta ngửa đầu, liền có thể chạm vào hai cánh môi mỏng nhẹ ấy.

 

Bàn tay còn lại của hắn mạnh mẽ đỡ lấy eo ta.

 

Như giam giữ, kéo ta về sát trước n.g.ự.c hắn.

 

Đầu ngón tay khẽ day trên môi ta.

 

“Ngoan nào, Tố Tố…” Hắn khẽ cắn môi, nói ra từng chữ dịu nhẹ như gió thoảng.

 

“Nói rõ ra xem, A huynh nên giúp muội thế nào đây?”

 

5

 

Hắn hỏi ta như vậy, khiến ta cũng ngẩn người.

 

Giúp thế nào…?

 

Dòng chữ lại nhảy loạn lên:

 

【Ta sốt ruột c.h.ế.t mất! Hai người mau lên đi chứ! Ta đã nạp hội viên rồi đấy! Hôn trước, rồi như này (*loạn mã), rồi như kia (loạn mã)…】

 

(*loạn mã: ký tự bị biến dạng, không thể hiển thị đúng dùng để che nội dung 18+ )

 

【Muội muội không biết, chẳng lẽ đoá hoa cao lãnh ngươi cũng không biết à? Đừng giả ngây thơ nữa, ta van ngươi đó! Mấy bức họa muội muội kia, không phải ngươi vẽ rất thành thạo sao? Đêm nào cũng lén lấy váy muội muội ra luyện tay, váy đều bị vò nát cả rồi còn gì!】

 

【Lần đầu tiên muội muội chủ động tìm đến, chắc ngươi vui quá hóa ngốc rồi, sợ để lộ bộ mặt đen tối sẽ dọa nàng chạy mất. Đâu rồi, đội ép cưới của trẫm đâu? Mau lấy keo 502 dán hai cái miệng này lại một chỗ cho trẫm!】

 

“Tố Tố, nhìn rõ ta là ai chưa?”

 

Rõ rồi.

 

Hắn là Dung Ngọc Trần.

 

Ngay từ đầu… người ta muốn tìm, chính là hắn!

 

“Tố Tố, đã chọc đến ta, thì đừng mong hối hận!”

 

Ta không kìm được, cắn môi.

 

“A huynh… huynh có thể giúp ta nhanh hơn một chút không?”

 

“Ta… không hối hận…”

 

Nước mắt lăn dài.

 

Ánh mắt thanh lãnh của Dung Ngọc Trần dần trở nên u tối, như dã thú đang rình mồi trong bóng đêm.

 

Đầu ngón tay thô ráp của hắn lướt qua khóe mắt ta.

 

Ngón tay dính nước mắt, chạm xuống môi ta, mài nhẹ đến khi vệt m.á.u loang ra.

 

Hắn cúi đầu.

 

Đặt xuống một nụ hôn.

 

Mùi hương lạnh lẽo của ngọc trầm trên người hắn lập tức tràn ngập mọi giác quan.

 

Trong đầu ta, như có pháo hoa bùng nổ nối tiếp nhau.

 

【Đoá hoa cao lãnh quả nhiên rất có nghề, nụ hôn m.á.u lệ!】

 

【Huynh ấy có thể sai sao? Huynh ấy chỉ là quá yêu muội thôi! So với để tên điên nam chính cướp muội muội về hành hạ, chẳng thà huynh ấy ra tay trước, biến muội thành thê tử của huynh ấy!】

 

【Hôn nàng đến ngất xỉu, để nàng đời này kiếp này chẳng còn nghĩ đến ai khác nữa!】

 

Chân ta mềm nhũn, tay siết lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, để lại từng vệt nhăn rõ rệt.

 

“A huynh… chúng ta lên giường… được không?”

 

Đứng như thế này, ta khó chịu lắm…

 

6

 

Môi nóng hừng hực lại tê dại.

 

Tim đập từng nhịp như muốn xé rách màng tai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đến khi ta thở dốc, run rẩy nói xong câu ấy.

 

Dung Ngọc Trần đột nhiên buông tay, đồng tử co lại rõ rệt.

 

【Chết tiệt, hắn bị nàng làm cho sướng đến mức suýt lộ bản chất rồi! Ánh mắt chiếm hữu và mất khống chế ban nãy, căng thẳng đến cực độ!】

 

【Muội muội ngươi thẳng thắn thế, chẳng phải đang đòi mạng hắn sao?】

 

【Tạm biệt nhé, chúng ta cùng thả hồn phiêu tán với chén trà đắng này!!】

Hồng Trần Vô Định

 

【Tỷ muội bên trên, ở đây không phải vùng hoang vắng không người đâu đấy!】

 

“A… A huynh?” – Ta mềm nhũn dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng ngập nước.

 

Ánh mắt hắn dần khôi phục lại chút lý trí lạnh lẽo, ghé sát tai ta, giọng khàn khàn:

 

“Tố Tố, nàng có thích ta không?”

 

“Thích…” – Ta khát đến mức không thể không đáp.

 

“Bây giờ nói không tính. Tiểu lừa gạt, nàng chỉ muốn ta giúp nàng giải độc thôi.” – Giọng hắn trầm thấp hơn vài phần.

 

Ta ngẩng lên, nhìn thấy đôi môi hắn ướt đẫm vì nụ hôn vừa rồi, không nhịn được muốn hôn tiếp.

 

Thế nhưng hắn nghiêng đầu né tránh.

 

Môi ta liền in lên yết hầu hắn.

 

Yết hầu cuộn lên một cái rõ ràng.

 

“Tố Tố thích A huynh!”

 

“Tố Tố biết rất rõ mình đang làm gì…”

 

Giọng ta run đến chẳng thành câu.

 

Má đỏ bừng, áp sát lòng bàn tay lạnh buốt của hắn, nhẹ cọ lấy như mèo nhỏ cầu an.

 

Nhưng vẫn chưa đủ để dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt tận trong xương tủy.

 

Dòng chữ điên cuồng chạy loạn:

 

【Quần ta bay đi rồi đấy, thế mà chỉ được xem thế này thôi á?!】

 

【Muội muội khổ sở thế kia, còn hắn thì sắp phát bệnh rồi, hai người các ngươi chẳng phải thuốc giải của nhau à? Không phải trời sinh một đôi sao?】

 

【Mọi người bình tĩnh! Không thể vội quá! Có kẻ hạ độc muội muội, rõ ràng là muốn hãm hại nàng! Nếu đêm nay động phòng, chẳng phải rơi vào bẫy tên chủ mưu sao? Nói không chừng, vừa đặt lưng xuống giường, sau lưng đã có người xông vào bắt gian! Sau này là chẳng còn đường nào mà “ship” nữa đâu!】

 

【Muội muội nhà ta, chỉ là một kẻ đáng thương sống lay lắt giữa tên điên nam chính và nữ chính thôi… Chung quy cũng chỉ là một quân cờ.】

 

【Thời cổ đại mà *vô hôn tự hợp, là đại tội làm hỏng thanh danh! Ngay lúc thế này còn kìm được, ta phải bái phục đóa hoa cao lãnh mất rồi. Không phải quá cường, thì là quá yếu…】

 

(*vô hôn tự hợp: nam nữ chưa cưới mà sống chung như vợ chồng)

 

Ta hít thở mạnh, nhìn những dòng chữ trước mắt mà dần lấy lại bình tĩnh.

 

Khép mắt lại, không dám nhìn gương mặt Dung Ngọc Trần nữa, cố chống lại dược tính đang hoành hành trong cơ thể.

 

“Tố Tố ngoan, há miệng.”

 

Vì quá khó chịu, răng ta cắn chặt đến mức không sao mở ra nổi.

 

Người trước mặt lại chẳng hề vội vàng.

 

Khẽ cắn lấy vành tai ta.

 

Đồng thời, đầu ngón tay lạnh mát khe khẽ tách kẽ răng ta ra, nhét vào một viên thuốc đắng chát.

 

7

 

Vị đắng nơi đầu lưỡi từ từ tan ra.

 

Ta muốn nôn.

 

Dung Ngọc Trần cúi người xuống, đầu ngón tay khẽ áp lên môi ta.

 

“Tố Tố, không được nhổ ra. Đây là giải dược.”

 

“Nàng uống xong, sẽ không còn khó chịu mà bám lấy ta nữa.”

 

Dục vọng trong mắt hắn vẫn chưa tan hết, nhưng giọng nói lại trở nên lạnh nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Hắn

Số ký tự: 0