Chương 3
Tứ Niên
2025-03-26 14:16:39
Dòng chữ nhảy nhót không ngừng:
【Muội muội à! Bình thường muội lạnh nhạt với hắn quá rồi, đến nỗi giờ đây tự đưa mình đến cửa, đóa hoa cao lãnh lại tưởng muội bị thuốc điều khiển, còn đang âm thầm ghen tuông, giận dỗi trong lòng nữa kìa!】
【Muội muội, chỉ cần muội đừng khờ khạo đuổi theo tên điên kia nữa, liếc nhìn hắn một chút thôi, hắn đã sớm vì muội mà cúi đầu, tự nguyện rời khỏi thần đàn rồi…】
【Đêm muội thành thân với tên điên kia, hắn mặt lạnh, mắt đỏ, suốt đêm mài dao. Nhưng thấy muội yêu kẻ kia quá sâu, hắn cuối cùng vẫn không ra tay…】
Sau khi thuốc bắt đầu có tác dụng.
Cảm giác nóng bức, choáng váng cũng dần lui xuống.
Nhưng tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Ta đưa tay kéo lấy tay áo trắng sạch không vướng bụi trần của Dung Ngọc Trần.
“A huynh… hôn ta thêm một lần nữa, được không?”
Hắn cúi mắt xuống.
Hàng mi dài run rẩy không ngừng.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi môi ta, đuôi mắt bắt đầu nhuốm đỏ.
“Tố Tố vừa nói gì vậy?”
Ta vòng tay ôm lấy chiếc cổ thon dài như hạc của hắn, ép hắn cúi người xuống.
Như mong ước, ta tấn công thành trì, không bỏ qua một tấc nào, hơi thở hoà quyện…
Nụ hôn kéo dài.
Đôi mắt hắn đỏ rực như cánh hoa hồng phấn.
Trong đôi mắt lạnh lẽo ấy, bắt đầu ánh lên giọt lệ long lanh.
【Chậc chậc chậc… yếu đuối quá đi! Muội muội còn chưa dùng hết chiêu mà! Mới vậy thôi đã muốn khóc rồi?】
【Chẳng phải ta đã nói rồi sao! Nước mắt là sính lễ tốt nhất của nam nhân khi cưới vợ đó~】
8
Cánh cửa, đúng vào lúc ấy, bị người ta đẩy mạnh mà bật mở.
【Tới rồi! Điên bà chính thức lộ diện, bắt đầu giở trò rồi!】
【May mà ca ca nhà ta còn biết dừng lại, bằng không cảnh tượng bị một đám người xông vào lúc đó… ta không dám tưởng tượng luôn!】
Bên ngoài cánh cửa, giọng nói dịu dàng, nhã nhặn của Thẩm Vân Từ vang lên:
“Vừa rồi tra ra trong yến tiệc có kẻ bất lương mưu đồ bất chính, đã hạ dược vào rượu. Hình như chén rượu ấy bị Giang tiểu thư uống phải.”
Nàng ta giọng run run, như đang lo lắng cho ta vô cùng:
“Giang tiểu thư dường như đến nghỉ ngơi bên này… mọi người mau xem thử, nàng có bị tổn hại gì không…”
Thẩm Vân Từ tỏ vẻ do dự.
Nhưng lời nói ấy, ai còn không hiểu?
Mọi người trong yến tiệc nhìn nhau một cái, liền đồng loạt xông tới, đẩy mạnh cửa phòng.
Chờ lúc ta xiêm y xốc xếch, liền thành trò cười lớn nhất thiên hạ.
Đó hẳn cũng là kết cục nếu ta tìm đến Phó Dã để giải độc.
Trước mặt mọi người, hắn sẽ nghiêm khắc mắng ta không biết liêm sỉ, leo lên giường dụ dỗ hắn phạm sai lầm khiến Thẩm Vân Từ đau lòng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay khoảnh khắc cửa bị đẩy mở.
Dung Ngọc Trần đứng chắn trước mặt ta, chắn hết mọi ánh mắt soi mói.
“Giờ này còn chưa nghỉ ngơi, các vị tìm đến biểu muội của bản tướng, có chuyện gì chăng?”
Thẩm Vân Từ nhìn thấy hắn, sắc mặt vốn mang ý cười, lập tức tái nhợt.
“Tố Tố… sao lại ở cùng Tể tướng? Nàng chẳng phải đi tìm Tiểu Hầu gia rồi sao?”
Dung Ngọc Trần giọng điệu nhạt nhẽo:
“Biểu muội của ta đến tìm ta, lẽ nào không hợp lẽ?”
“Phó Dã và nàng ấy, thân thiết đến vậy sao?”
“Không hứa hôn không cưới, Thẩm cô nương xin cẩn thận ngôn từ, chớ làm tổn hại danh tiết của biểu muội ta!”
Giọng hắn lạnh lùng như băng tuyết đêm đông.
Sau lưng ta, bàn tay đang nắm lấy tay ta của hắn, hơi siết lại một chút.
【Muội muội còn bị nắm trong tay chưa buông kìa, đã không nhịn được mà bắt đầu ghen rồi.】
【Muội muội à, độc kia không dễ giải đâu, không phải một viên thuốc là xong! Ta khuyên muội ngoan ngoãn dỗ cho tốt vị ‘dấm tinh’ nhà mình, kẻo lát nữa lại phải khóc lóc đòi ca ca hôn một cái!】
【Tin báo từ tiền tuyến: “Điên bà” đã vào vị trí, “điên công” cũng đang trên đường đến! Toàn quân báo động cấp một!!!】
Dung Ngọc Trần, phong tư thanh nhã, tuổi còn trẻ mà đã phong hầu bái tướng, là người bao nhiêu thế gia vọng tộc ngước nhìn không với tới, tựa như thần tiên hạ phàm.
Mà giờ đây, hắn đích thân quát mắng Thẩm Vân Từ vì dám làm tổn hại thanh danh ta.
Thẩm Vân Từ, người được gọi là “nữ chính”, từ trước đến nay đâu từng chịu nhục như thế?
Mắt nàng đỏ hoe trong chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, như thể vừa chịu phải nỗi sỉ nhục lớn nhất trên đời.
“Tể tướng hiểu lầm rồi, ta chỉ là lo lắng cho Giang tiểu thư, hoàn toàn không có ý gì khác…”
“Giang tiểu thư, dù sao cũng chỉ là biểu muội xa của Tể tướng, giữa đêm khuya, ở cùng một phòng… rốt cuộc vẫn là không thỏa đáng. Mong Tể tướng cũng vì danh tiết của Tố Tố mà cân nhắc…”
Dòng chữ bật lên đầy giận dữ:
【Tức c.h.ế.t ta rồi! “Nữ chính” đúng là “trà xanh” đệ nhất! Ta có cảm giác như muốn tát một phát mà tay lại không thể xuyên màn hình! Chén rượu kia tám phần là nàng ta giở trò!】
Hồng Trần Vô Định
【Ngươi giữ chặt cái tên điên kia của ngươi là được rồi! Đừng tới phá “CP Giả Cốt” của bọn ta nữa! Đừng phá nữa! Lũ các ngươi mà phá, ta xử đẹp toàn bộ các ngươi luôn đó!】
Ta giận dữ, suýt nữa muốn lao ra, xé đầu búi tóc của Thẩm Vân Từ ra từng nhúm.
Nhưng Dung Ngọc Trần vẫn không buông tay ta, ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn, nhẹ nhàng cọ sát lòng bàn tay ta.
Ngứa ngáy khó chịu.
Giữa bao nhiêu ánh mắt dõi theo, hắn lại nhè nhẹ vân vê lòng bàn tay ta, mặt không đổi sắc.
Khiến ngọn lửa vừa mới dập tắt trong lòng ta, lại bắt đầu cháy bừng lên lần nữa!
Dung Ngọc Trần liếc nàng ta một cái, giọng nhàn nhạt:
“Vậy thì có sao? Ta có thể chịu trách nhiệm với Tố Tố, cưới nàng làm thê.”
Dòng chữ bùng nổ:
【Đóa hoa cao lãnh biết mở miệng rồi!! “*Muội khống” mãi đỉnh!!!】
【CP cấm kỵ từng âm thầm ship, cuối cùng cũng được mang lên bàn, đường đường chính chính mà ăn rồi aaaaaa!!!】
(*Muội khống: người có tình cảm đặc biệt sâu sắc với em gái (huynh mê muội) )
【Muội muội à! Bình thường muội lạnh nhạt với hắn quá rồi, đến nỗi giờ đây tự đưa mình đến cửa, đóa hoa cao lãnh lại tưởng muội bị thuốc điều khiển, còn đang âm thầm ghen tuông, giận dỗi trong lòng nữa kìa!】
【Muội muội, chỉ cần muội đừng khờ khạo đuổi theo tên điên kia nữa, liếc nhìn hắn một chút thôi, hắn đã sớm vì muội mà cúi đầu, tự nguyện rời khỏi thần đàn rồi…】
【Đêm muội thành thân với tên điên kia, hắn mặt lạnh, mắt đỏ, suốt đêm mài dao. Nhưng thấy muội yêu kẻ kia quá sâu, hắn cuối cùng vẫn không ra tay…】
Sau khi thuốc bắt đầu có tác dụng.
Cảm giác nóng bức, choáng váng cũng dần lui xuống.
Nhưng tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Ta đưa tay kéo lấy tay áo trắng sạch không vướng bụi trần của Dung Ngọc Trần.
“A huynh… hôn ta thêm một lần nữa, được không?”
Hắn cúi mắt xuống.
Hàng mi dài run rẩy không ngừng.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi môi ta, đuôi mắt bắt đầu nhuốm đỏ.
“Tố Tố vừa nói gì vậy?”
Ta vòng tay ôm lấy chiếc cổ thon dài như hạc của hắn, ép hắn cúi người xuống.
Như mong ước, ta tấn công thành trì, không bỏ qua một tấc nào, hơi thở hoà quyện…
Nụ hôn kéo dài.
Đôi mắt hắn đỏ rực như cánh hoa hồng phấn.
Trong đôi mắt lạnh lẽo ấy, bắt đầu ánh lên giọt lệ long lanh.
【Chậc chậc chậc… yếu đuối quá đi! Muội muội còn chưa dùng hết chiêu mà! Mới vậy thôi đã muốn khóc rồi?】
【Chẳng phải ta đã nói rồi sao! Nước mắt là sính lễ tốt nhất của nam nhân khi cưới vợ đó~】
8
Cánh cửa, đúng vào lúc ấy, bị người ta đẩy mạnh mà bật mở.
【Tới rồi! Điên bà chính thức lộ diện, bắt đầu giở trò rồi!】
【May mà ca ca nhà ta còn biết dừng lại, bằng không cảnh tượng bị một đám người xông vào lúc đó… ta không dám tưởng tượng luôn!】
Bên ngoài cánh cửa, giọng nói dịu dàng, nhã nhặn của Thẩm Vân Từ vang lên:
“Vừa rồi tra ra trong yến tiệc có kẻ bất lương mưu đồ bất chính, đã hạ dược vào rượu. Hình như chén rượu ấy bị Giang tiểu thư uống phải.”
Nàng ta giọng run run, như đang lo lắng cho ta vô cùng:
“Giang tiểu thư dường như đến nghỉ ngơi bên này… mọi người mau xem thử, nàng có bị tổn hại gì không…”
Thẩm Vân Từ tỏ vẻ do dự.
Nhưng lời nói ấy, ai còn không hiểu?
Mọi người trong yến tiệc nhìn nhau một cái, liền đồng loạt xông tới, đẩy mạnh cửa phòng.
Chờ lúc ta xiêm y xốc xếch, liền thành trò cười lớn nhất thiên hạ.
Đó hẳn cũng là kết cục nếu ta tìm đến Phó Dã để giải độc.
Trước mặt mọi người, hắn sẽ nghiêm khắc mắng ta không biết liêm sỉ, leo lên giường dụ dỗ hắn phạm sai lầm khiến Thẩm Vân Từ đau lòng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay khoảnh khắc cửa bị đẩy mở.
Dung Ngọc Trần đứng chắn trước mặt ta, chắn hết mọi ánh mắt soi mói.
“Giờ này còn chưa nghỉ ngơi, các vị tìm đến biểu muội của bản tướng, có chuyện gì chăng?”
Thẩm Vân Từ nhìn thấy hắn, sắc mặt vốn mang ý cười, lập tức tái nhợt.
“Tố Tố… sao lại ở cùng Tể tướng? Nàng chẳng phải đi tìm Tiểu Hầu gia rồi sao?”
Dung Ngọc Trần giọng điệu nhạt nhẽo:
“Biểu muội của ta đến tìm ta, lẽ nào không hợp lẽ?”
“Phó Dã và nàng ấy, thân thiết đến vậy sao?”
“Không hứa hôn không cưới, Thẩm cô nương xin cẩn thận ngôn từ, chớ làm tổn hại danh tiết của biểu muội ta!”
Giọng hắn lạnh lùng như băng tuyết đêm đông.
Sau lưng ta, bàn tay đang nắm lấy tay ta của hắn, hơi siết lại một chút.
【Muội muội còn bị nắm trong tay chưa buông kìa, đã không nhịn được mà bắt đầu ghen rồi.】
【Muội muội à, độc kia không dễ giải đâu, không phải một viên thuốc là xong! Ta khuyên muội ngoan ngoãn dỗ cho tốt vị ‘dấm tinh’ nhà mình, kẻo lát nữa lại phải khóc lóc đòi ca ca hôn một cái!】
【Tin báo từ tiền tuyến: “Điên bà” đã vào vị trí, “điên công” cũng đang trên đường đến! Toàn quân báo động cấp một!!!】
Dung Ngọc Trần, phong tư thanh nhã, tuổi còn trẻ mà đã phong hầu bái tướng, là người bao nhiêu thế gia vọng tộc ngước nhìn không với tới, tựa như thần tiên hạ phàm.
Mà giờ đây, hắn đích thân quát mắng Thẩm Vân Từ vì dám làm tổn hại thanh danh ta.
Thẩm Vân Từ, người được gọi là “nữ chính”, từ trước đến nay đâu từng chịu nhục như thế?
Mắt nàng đỏ hoe trong chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, như thể vừa chịu phải nỗi sỉ nhục lớn nhất trên đời.
“Tể tướng hiểu lầm rồi, ta chỉ là lo lắng cho Giang tiểu thư, hoàn toàn không có ý gì khác…”
“Giang tiểu thư, dù sao cũng chỉ là biểu muội xa của Tể tướng, giữa đêm khuya, ở cùng một phòng… rốt cuộc vẫn là không thỏa đáng. Mong Tể tướng cũng vì danh tiết của Tố Tố mà cân nhắc…”
Dòng chữ bật lên đầy giận dữ:
【Tức c.h.ế.t ta rồi! “Nữ chính” đúng là “trà xanh” đệ nhất! Ta có cảm giác như muốn tát một phát mà tay lại không thể xuyên màn hình! Chén rượu kia tám phần là nàng ta giở trò!】
Hồng Trần Vô Định
【Ngươi giữ chặt cái tên điên kia của ngươi là được rồi! Đừng tới phá “CP Giả Cốt” của bọn ta nữa! Đừng phá nữa! Lũ các ngươi mà phá, ta xử đẹp toàn bộ các ngươi luôn đó!】
Ta giận dữ, suýt nữa muốn lao ra, xé đầu búi tóc của Thẩm Vân Từ ra từng nhúm.
Nhưng Dung Ngọc Trần vẫn không buông tay ta, ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn, nhẹ nhàng cọ sát lòng bàn tay ta.
Ngứa ngáy khó chịu.
Giữa bao nhiêu ánh mắt dõi theo, hắn lại nhè nhẹ vân vê lòng bàn tay ta, mặt không đổi sắc.
Khiến ngọn lửa vừa mới dập tắt trong lòng ta, lại bắt đầu cháy bừng lên lần nữa!
Dung Ngọc Trần liếc nàng ta một cái, giọng nhàn nhạt:
“Vậy thì có sao? Ta có thể chịu trách nhiệm với Tố Tố, cưới nàng làm thê.”
Dòng chữ bùng nổ:
【Đóa hoa cao lãnh biết mở miệng rồi!! “*Muội khống” mãi đỉnh!!!】
【CP cấm kỵ từng âm thầm ship, cuối cùng cũng được mang lên bàn, đường đường chính chính mà ăn rồi aaaaaa!!!】
(*Muội khống: người có tình cảm đặc biệt sâu sắc với em gái (huynh mê muội) )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro