Dụ Hắn

Chương 4

Tứ Niên

2025-03-26 14:16:39

9

 

Không xa chỗ ấy, gương mặt Phó Dã tối sầm lại, âm u đến đáng sợ.

 

Ánh mắt hắn lạnh lùng rơi thẳng về phía ta, từng bước một tiến lại gần.

 

Hắn khẽ cắn đầu lưỡi, tặc lưỡi cười nhạt:

 

“Giang Tố giỏi thật đấy? Rõ ràng trúng dược, khó chịu đến thế, vậy mà thà tìm tên biểu huynh m.á.u lạnh của ngươi, cũng không tới tìm ta?”

 

Hắn hạ thấp giọng, vẫy tay về phía ta:

 

“Tố Tố, qua đây. Đến bên ta.”

 

“Chỉ cần ngươi qua, chuyện gì ta cũng có thể bỏ qua hết.”

 

Dung Ngọc Trần cụp mắt xuống, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

 

Ánh mắt hắn sâu hun hút và lạnh lẽo, như mảnh trăng vỡ nát rơi đầy mặt đất.

 

Hắn đang do dự, đang sợ hãi...

 

Vì bao nhiêu lần trước đó, ta đều chẳng quay đầu lại, cứ thế chạy thẳng đến bên cạnh Phó Dã.

 

Đến một tia mắt cũng keo kiệt không dành cho hắn.

 

Tình cảm hắn dành cho ta, chỉ có thể giấu vào những đêm tối không trăng không đèn, chẳng thể nói ra.

 

Cho đến khi ta chết, ta cũng chưa từng hay biết.

 

Ta siết chặt lấy tay Dung Ngọc Trần.

 

Cả thân thể cũng nghiêng hẳn về phía hắn:

 

“Ta không đi đâu cả! A huynh, ta sợ lắm… ta chỉ cần huynh.”

 

【Đúng rồi đó! Muội muội chỉ cần yếu đuối một chút, ngọt ngào một chút, đóa hoa cao lãnh sẽ dâng cả mạng cho muội!】

 

【Muội muội cuối cùng cũng thoát ra khỏi bi kịch của “điên công” “điên bà” rồi! Từ nay chỉ cần ăn mật, không phải chịu đắng nữa!】

 

Hồng Trần Vô Định

【Ờ thì… lời lẽ hơi thô nhưng lý lại rất đúng… bạn bên trên à, bớt mặn lại tí được không?!】

 

Phó Dã đứng khựng lại, sắc mặt vặn vẹo:

 

“Giang Tố, ta đã cho ngươi cơ hội rồi!”

 

“Từ nay đừng tới dây dưa với ta nữa!”

 

“Dù ngươi có bày mưu tính kế, khóc lóc van xin ta quay lại… ta cũng không bao giờ cưới ngươi!”

 

Ta chẳng buồn để tâm.

 

Với một số người, cho thêm một ánh mắt cũng là phí phạm.

 

Ánh mắt Phó Dã rời khỏi ta, chuyển sang Thẩm Vân Từ đang đỏ hoe mắt, lặng lẽ lau nước mắt.

 

Hắn nghiến răng, giọng đầy tức giận:

 

“Giang Tố, ngươi lại giở trò gì khiến Vân Từ tức giận?!”

 

“Nàng ấy vì lo cho ngươi mới gọi ta đến đây, sợ ngươi xảy ra chuyện, lòng dạ tốt đẹp biết bao!”

 

Ta thật muốn gửi lời cảm tạ “lòng tốt” ấy của nàng.

 

Thẩm Vân Từ chỉ sợ chưa đủ loạn, cố ý đẩy mọi chuyện đến bờ vực, để ta mất hết mặt mũi trước Phó Dã!

 

Phó Dã lại muốn ra mặt vì người trong lòng mình.

 

“Tiểu Hầu gia…”

 

Người đứng chắn trước ta – Dung Ngọc Trần, mở miệng, giọng thản nhiên như gió lạnh thổi qua cánh đồng tuyết:

 

“Biểu muội của bản tướng, ta còn chưa kịp cưng chiều, đến phiên ngươi ở đây xúc phạm nàng sao?”

 

“Ngươi không cưới nàng?”

 

“Tốt.”

 

“Tự nhiên sẽ có người cưới nàng, nâng niu nàng như trân bảo.”

 

Dòng chữ bùng nổ:

 

【Khóe môi hắn không giấu nổi nữa rồi! Ca ca đại nhân: Ngươi nói không cưới? Vậy thì muội muội là của ta. Ai dám cướp, ta đánh vỡ đầu hắn!】

 

10

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mùng tám tháng Chín.

 

Sinh thần của Thái hậu.

 

Với thân phận là tiểu chất nữ của Thái hậu, ta không thể không nhập cung dự yến.

 

Nha hoàn thân cận nói nhỏ với ta, Thẩm Vân Từ cũng có tên trong danh sách được mời.

 

May thay, hôm đó Tể tướng cũng có mặt.

 

【Hỏng rồi, lại sắp chạm mặt điên bà nữa rồi.】

 

【Muội muội nhớ cẩn thận, ta cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện chẳng lành!】

 

Tiệc tối mới diễn ra được nửa chừng.

 

Dược tính bị áp chế mấy ngày qua trong cơ thể ta lại bắt đầu bùng lên dữ dội.

 

Mồ hôi nhanh chóng thấm ướt lớp áo lót bên trong.

 

Hai chân ta mềm nhũn.

 

Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Dung Ngọc Trần.

 

Môi lạnh như băng của hắn.

 

Ngón tay dài thanh tú của hắn.

 

Ta cắn môi, bảo nha hoàn đi cùng vào yến tiệc lặng lẽ tìm Tể tướng.

 

“Ta ở sau giả sơn… thuốc lại phát tác…” – ta có chút khó mở miệng, “bảo huynh ấy đến nhanh một chút… ta sợ không cầm cự được lâu.”

 

Ta rời khỏi đại điện.

 

Thẩm Vân Từ cũng theo ra, kéo theo một nam tử lạ mặt chặn đường ta.

 

Nàng ta nở nụ cười nhã nhặn:

 

“Lần trước do hiểu lầm, đã khiến danh tiết của Giang tiểu thư bị tổn hại.”

 

“Hôm nay ta đặc biệt đưa đường ca đến, để cùng ta xin lỗi Giang tiểu thư.”

 

Nam tử nàng ta mang theo, ánh mắt cứ dán chặt lên người ta, không hề che giấu.

 

“Ta không cần lòng tốt giả dối của ngươi, tránh ra!”

 

Phải nhanh lên.

 

Phải nhanh chóng tìm được Dung Ngọc Trần.

 

Ánh mắt Thẩm Vân Từ trầm xuống, nhìn theo bóng ta, chậm rãi mỉm cười:

 

“Đường ca, chẳng phải huynh muốn cưới một vị danh môn khuê tú trong kinh thành sao?”

 

“Huynh thấy nàng ta thế nào?”

 

“Yến tiệc hôm nay đông người như vậy, chỉ cần vô tình bắt gặp cảnh không nên thấy… Giang Tố mặt đỏ đến thế, rõ ràng độc chưa giải hết, lại đi tìm nam nhân nào đó giúp đỡ.”

 

“Chỉ cần đường ca tìm được nàng ta trước tên kia, còn lo gì không cưới được đích nữ nhà họ Giang?”

 

Dòng chữ hiện lên rối rít:

 

【Điên bà ơi, một ngày không gây họa là ngứa ngáy đúng không? Nếu khó chịu quá thì lấy vỉ đập ruồi tự xử đi ha?!】

 

【Ca ca đâu rồi, muội muội nhà huynh lại bị nhắm vào rồi! Mau tiễn điên công điên bà ra khỏi sân khấu, nhìn thấy là hết muốn ăn luôn!】

 

Ta trốn trong hang đá dưới giả sơn.

 

Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần.

 

“Vừa rồi thấy nàng ta chạy về phía này…”

 

“Ngự hoa viên cũng không lớn, nàng ta lại đang phát tác thuốc, trốn đi đâu được chứ?”

 

Giọng Thẩm Vân Từ lúc này đã mất đi vẻ dịu dàng thường ngày, lạnh lùng đến rợn người.

 

“Đường ca nếu muốn vinh hoa phú quý, thì mau tìm cho kỹ!”

 

Ngọn lửa trong người như thiêu đốt mọi thứ, khiến ta dần dần mất sức.

 

Ta dựa vào vách đá lạnh như băng, cơ thể từ từ trượt xuống.

 

Người xuất hiện ở cửa hang, không phải đường ca của Thẩm Vân Từ.

 

Mà là Dung Ngọc Trần, thân mặc quan phục màu tím, vạt áo nhẹ bay theo gió.

 

Ta đã không còn chút khí lực nào, cả người như được vớt lên từ dưới nước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Hắn

Số ký tự: 0