Chương 5
Tứ Niên
2025-03-26 14:16:39
Bàn tay thon dài của hắn lạnh lẽo.
Chỗ nào bị hắn chạm vào, đều như được hóa giải, dễ chịu như đang tan ra.
“Tố Tố, cố nhịn một chút.”
Hắn đặt tay giữ lấy eo ta, kéo cả người ta vào lòng.
Từ mùi hương ngọc trầm lạnh lạnh trên người hắn, đến lớp tử bào trơn nhẵn sáng bóng, tất cả… đều như muốn lấy mạng ta vậy.
Ta ngẩng đầu mê man trong lòng hắn, ánh mắt m.ô.n.g lung phủ sương, đỏ hoe vì hơi nóng xộc lên.
Giọng mềm nhũn, xen lẫn một tia ấm ức:
“Khó chịu quá…”
“A huynh, hôn một cái sẽ đỡ thôi…”
“Giống lần trước ấy…”
Dung Ngọc Trần cũng chẳng khá hơn ta là bao, ánh mắt tuy còn tỉnh táo, nhưng sâu thẳm bên trong lại u tối đến đáng sợ.
Hắn không chịu hôn ta.
Ta liền vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngón tay lóng ngóng gỡ từng nút áo chỉnh tề nơi cổ áo hắn.
Lộ ra xương quai xanh như ngọc tạc của hắn.
Ta khát.
Ngọn lửa cháy từ trong ra ngoài.
Ta cúi đầu, cắn lên đó.
Cắn đến khi có máu, có nhiệt, lại ngọt.
Mắt Dung Ngọc Trần sâu thẳm như sắt thép, như muốn hút lấy ta vào.
Hắn rên nhẹ một tiếng nơi cổ họng.
“Tố Tố… nơi này là hoàng cung… không thể.”
Vậy nếu ra khỏi hoàng cung… thì có thể sao?
11
【Bên ngoài người qua kẻ lại, đường ca của nữ chính suýt nữa tìm thấy chỗ này mấy lần, kích thích muốn phát điên!】
【Nơi này không được, thì về nhà là được rồi, muội muội còn chưa hiểu ra sao?】
【Muội tưởng ca ca nhà muội là thái giám à? Khiêu khích hắn như vậy, e là bệnh nghiện của hắn cũng sắp phát tác rồi! Mau mau về nhà, tới cảnh phòng tối thôi!】
Dung Ngọc Trần cởi áo ngoài.
Chiếc áo phủ mùi gỗ trầm thanh lạnh đó được hắn phủ kín lên người ta.
Hắn ôm lấy ta, bế ta ra khỏi hang đá.
Ta tựa đầu vào vai hắn, khẽ cọ nơi cổ ẩm nóng.
Hắn hơi cứng người, hít một hơi sâu, rồi lại giữ vẻ bình thản mà bước đi.
“Tể tướng xin dừng bước…” – giọng nói dịu dàng thanh nhã của Thẩm Vân Từ vang lên.
Nàng ta không thấy rõ mặt ta.
Nhưng nàng vẫn trông thấy vị tể tướng cao cao tại thượng kia, đang ôm một nữ tử trong lòng.
Ánh mắt nàng thoáng lóe lên tia ghen tỵ.
Nàng tiến lên hành lễ:
“Không biết tể tướng có nhìn thấy Giang tiểu thư chăng? Nàng ấy không khỏe, cũng đã đến ngự hoa viên…”
Ta run rẩy nằm trong lòng Dung Ngọc Trần.
Má nóng hầm hập dán sát vào n.g.ự.c hắn.
Không rõ là vì sợ, hay là vì khó chịu.
Giọng Dung Ngọc Trần khàn khàn, lãnh đạm:
“Ta chưa gặp.”
Hắn đi vòng qua bên cạnh Thẩm Vân Từ.
Thẩm Vân Từ không nhịn được, giọng mang chút chua xót:
“Vậy người trong lòng tể tướng là ai?”
“Từ nhỏ ta đã khổ học thi thư, trở thành tài nữ, chẳng phải để xứng đôi cùng tể tướng sao?”
“Ta tự cho là… so với Giang Tố, ta càng thích hợp làm hiền thê cho tể tướng hơn…”
Giọng nàng ta mang ba phần nức nở, bảy phần khát vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dòng chữ phía trước ta hiện lên như muốn gào thét:
【Đầu óc chỉ toàn là thi thố với so đo, ngươi lộ rõ rồi đấy!】
【Ai viết ra nhân vật nữ chính thế này vậy? Vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia. Hóa ra điên công chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, còn người nàng ta thật lòng thích là nam phụ tể tướng. Người ta là huynh muội tình thâm đấy, thôi thu lại cái mùi trà xanh nồng nặc của ngươi đi.】
Dung Ngọc Trần khựng bước một chút.
“Người trong lòng ta… chính là thê tử mà ta sắp cưới.”
“Nếu Thẩm tiểu thư nhất quyết dây dưa không dứt, vậy cũng có thể để nàng sớm diện kiến một lần.”
Hắn vừa nói, vừa muốn vén chiếc áo khoác đang phủ trên người ta ra.
Để Thẩm Vân Từ thấy rõ là ai.
Ta khẽ nấc một tiếng.
Ngón tay vội vàng giữ chặt lấy cổ tay hắn, nắm không buông.
Mắt Thẩm Vân Từ đỏ bừng, ánh nhìn lạnh như băng rơi xuống phần ngón tay ta vừa để lộ.
Dung Ngọc Trần thản nhiên:
“Thật xin lỗi, thê tử của ta nhút nhát, không muốn gặp người.”
12
Về đến phủ tể tướng.
Ta khó chịu đến mức một ngón tay cũng không cử động nổi.
Dung Ngọc Trần nắm lấy mắt cá chân ta, đặt lên đầu gối hắn.
“Tố Tố, sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy?”
Ta muốn rút chân lại.
Nhưng năm ngón tay thon dài hữu lực của hắn siết chặt, giữ chặt không buông.
“Thân là nữ tử, nếu để lại sẹo trên người… sẽ không đẹp đâu.”
“Ngoan một chút, để A huynh bôi thuốc cho.”
Độc trong người ta vẫn chưa tan hết, mỗi mạch m.á.u đều như bị thiêu cháy.
Trong đầu ta chỉ toàn hình ảnh về hắn.
Lúc trốn trong sơn động, bắp chân bị đá sắc cứa rách mấy chỗ.
Đầu ngón tay mát lạnh của hắn, dính thuốc mỡ, lướt qua vết thương.
Mỗi lần lướt qua, là một lần khiến toàn thân ta rùng mình không kiểm soát nổi.
Ta không kìm được mà run rẩy.
“Dung Ngọc Trần!” – ta nổi nóng, hất đổ hộp thuốc mỡ.
Mấy giọt thuốc đen b.ắ.n lên gò má trắng như ngọc của hắn.
Khi hắn không cười, thật sự rất đáng sợ.
Lạnh lùng, xa cách, tựa như nguyệt quang trên trời, chẳng thể với tới.
Bên dưới quan phục, không chỉ là thân hình cao ráo tuấn tú, mà còn là hơi thở sát phạt của triều đình, của quyền lực khiến người ta không rét mà run.
Nhưng ta không những không sợ, ngược lại còn ngang ngược dùng mũi chân chạm lên n.g.ự.c hắn.
Hồng Trần Vô Định
“Người ta nói… chỉ cần huynh và ta… tận tình hoan lạc.”
Ta nói lắp bắp, giọng nói mềm mại, không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm đang ép đến nghẹt thở của Dung Ngọc Trần.
“Hiệu lực của dược trong người ta sẽ được giải… sẽ không còn khó chịu nữa.”
Những dòng chữ trên không từng nói, hắn cũng mắc chứng nghiện với ta.
Là gạt ta sao?
Bởi ta chưa từng thấy hắn mất kiểm soát.
Dung Ngọc Trần nghiêng người tiến lại gần.
Mùi gỗ trầm thanh lạnh trên người hắn lại khiến ta suýt nữa mất đi lý trí.
Hắn vén tóc bên tai ta:
“Tố Tố… vẫn chưa được.”
“Chuyện như vậy… phải đợi đến khi chúng ta thành thân.”
“Ta phải chắc chắn… nàng sẽ không hối hận.”
Ngay lúc hắn cúi đầu hôn lên môi ta.
Một viên thuốc đắng, lại được truyền qua miệng.
Chỗ nào bị hắn chạm vào, đều như được hóa giải, dễ chịu như đang tan ra.
“Tố Tố, cố nhịn một chút.”
Hắn đặt tay giữ lấy eo ta, kéo cả người ta vào lòng.
Từ mùi hương ngọc trầm lạnh lạnh trên người hắn, đến lớp tử bào trơn nhẵn sáng bóng, tất cả… đều như muốn lấy mạng ta vậy.
Ta ngẩng đầu mê man trong lòng hắn, ánh mắt m.ô.n.g lung phủ sương, đỏ hoe vì hơi nóng xộc lên.
Giọng mềm nhũn, xen lẫn một tia ấm ức:
“Khó chịu quá…”
“A huynh, hôn một cái sẽ đỡ thôi…”
“Giống lần trước ấy…”
Dung Ngọc Trần cũng chẳng khá hơn ta là bao, ánh mắt tuy còn tỉnh táo, nhưng sâu thẳm bên trong lại u tối đến đáng sợ.
Hắn không chịu hôn ta.
Ta liền vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngón tay lóng ngóng gỡ từng nút áo chỉnh tề nơi cổ áo hắn.
Lộ ra xương quai xanh như ngọc tạc của hắn.
Ta khát.
Ngọn lửa cháy từ trong ra ngoài.
Ta cúi đầu, cắn lên đó.
Cắn đến khi có máu, có nhiệt, lại ngọt.
Mắt Dung Ngọc Trần sâu thẳm như sắt thép, như muốn hút lấy ta vào.
Hắn rên nhẹ một tiếng nơi cổ họng.
“Tố Tố… nơi này là hoàng cung… không thể.”
Vậy nếu ra khỏi hoàng cung… thì có thể sao?
11
【Bên ngoài người qua kẻ lại, đường ca của nữ chính suýt nữa tìm thấy chỗ này mấy lần, kích thích muốn phát điên!】
【Nơi này không được, thì về nhà là được rồi, muội muội còn chưa hiểu ra sao?】
【Muội tưởng ca ca nhà muội là thái giám à? Khiêu khích hắn như vậy, e là bệnh nghiện của hắn cũng sắp phát tác rồi! Mau mau về nhà, tới cảnh phòng tối thôi!】
Dung Ngọc Trần cởi áo ngoài.
Chiếc áo phủ mùi gỗ trầm thanh lạnh đó được hắn phủ kín lên người ta.
Hắn ôm lấy ta, bế ta ra khỏi hang đá.
Ta tựa đầu vào vai hắn, khẽ cọ nơi cổ ẩm nóng.
Hắn hơi cứng người, hít một hơi sâu, rồi lại giữ vẻ bình thản mà bước đi.
“Tể tướng xin dừng bước…” – giọng nói dịu dàng thanh nhã của Thẩm Vân Từ vang lên.
Nàng ta không thấy rõ mặt ta.
Nhưng nàng vẫn trông thấy vị tể tướng cao cao tại thượng kia, đang ôm một nữ tử trong lòng.
Ánh mắt nàng thoáng lóe lên tia ghen tỵ.
Nàng tiến lên hành lễ:
“Không biết tể tướng có nhìn thấy Giang tiểu thư chăng? Nàng ấy không khỏe, cũng đã đến ngự hoa viên…”
Ta run rẩy nằm trong lòng Dung Ngọc Trần.
Má nóng hầm hập dán sát vào n.g.ự.c hắn.
Không rõ là vì sợ, hay là vì khó chịu.
Giọng Dung Ngọc Trần khàn khàn, lãnh đạm:
“Ta chưa gặp.”
Hắn đi vòng qua bên cạnh Thẩm Vân Từ.
Thẩm Vân Từ không nhịn được, giọng mang chút chua xót:
“Vậy người trong lòng tể tướng là ai?”
“Từ nhỏ ta đã khổ học thi thư, trở thành tài nữ, chẳng phải để xứng đôi cùng tể tướng sao?”
“Ta tự cho là… so với Giang Tố, ta càng thích hợp làm hiền thê cho tể tướng hơn…”
Giọng nàng ta mang ba phần nức nở, bảy phần khát vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dòng chữ phía trước ta hiện lên như muốn gào thét:
【Đầu óc chỉ toàn là thi thố với so đo, ngươi lộ rõ rồi đấy!】
【Ai viết ra nhân vật nữ chính thế này vậy? Vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia. Hóa ra điên công chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, còn người nàng ta thật lòng thích là nam phụ tể tướng. Người ta là huynh muội tình thâm đấy, thôi thu lại cái mùi trà xanh nồng nặc của ngươi đi.】
Dung Ngọc Trần khựng bước một chút.
“Người trong lòng ta… chính là thê tử mà ta sắp cưới.”
“Nếu Thẩm tiểu thư nhất quyết dây dưa không dứt, vậy cũng có thể để nàng sớm diện kiến một lần.”
Hắn vừa nói, vừa muốn vén chiếc áo khoác đang phủ trên người ta ra.
Để Thẩm Vân Từ thấy rõ là ai.
Ta khẽ nấc một tiếng.
Ngón tay vội vàng giữ chặt lấy cổ tay hắn, nắm không buông.
Mắt Thẩm Vân Từ đỏ bừng, ánh nhìn lạnh như băng rơi xuống phần ngón tay ta vừa để lộ.
Dung Ngọc Trần thản nhiên:
“Thật xin lỗi, thê tử của ta nhút nhát, không muốn gặp người.”
12
Về đến phủ tể tướng.
Ta khó chịu đến mức một ngón tay cũng không cử động nổi.
Dung Ngọc Trần nắm lấy mắt cá chân ta, đặt lên đầu gối hắn.
“Tố Tố, sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy?”
Ta muốn rút chân lại.
Nhưng năm ngón tay thon dài hữu lực của hắn siết chặt, giữ chặt không buông.
“Thân là nữ tử, nếu để lại sẹo trên người… sẽ không đẹp đâu.”
“Ngoan một chút, để A huynh bôi thuốc cho.”
Độc trong người ta vẫn chưa tan hết, mỗi mạch m.á.u đều như bị thiêu cháy.
Trong đầu ta chỉ toàn hình ảnh về hắn.
Lúc trốn trong sơn động, bắp chân bị đá sắc cứa rách mấy chỗ.
Đầu ngón tay mát lạnh của hắn, dính thuốc mỡ, lướt qua vết thương.
Mỗi lần lướt qua, là một lần khiến toàn thân ta rùng mình không kiểm soát nổi.
Ta không kìm được mà run rẩy.
“Dung Ngọc Trần!” – ta nổi nóng, hất đổ hộp thuốc mỡ.
Mấy giọt thuốc đen b.ắ.n lên gò má trắng như ngọc của hắn.
Khi hắn không cười, thật sự rất đáng sợ.
Lạnh lùng, xa cách, tựa như nguyệt quang trên trời, chẳng thể với tới.
Bên dưới quan phục, không chỉ là thân hình cao ráo tuấn tú, mà còn là hơi thở sát phạt của triều đình, của quyền lực khiến người ta không rét mà run.
Nhưng ta không những không sợ, ngược lại còn ngang ngược dùng mũi chân chạm lên n.g.ự.c hắn.
Hồng Trần Vô Định
“Người ta nói… chỉ cần huynh và ta… tận tình hoan lạc.”
Ta nói lắp bắp, giọng nói mềm mại, không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm đang ép đến nghẹt thở của Dung Ngọc Trần.
“Hiệu lực của dược trong người ta sẽ được giải… sẽ không còn khó chịu nữa.”
Những dòng chữ trên không từng nói, hắn cũng mắc chứng nghiện với ta.
Là gạt ta sao?
Bởi ta chưa từng thấy hắn mất kiểm soát.
Dung Ngọc Trần nghiêng người tiến lại gần.
Mùi gỗ trầm thanh lạnh trên người hắn lại khiến ta suýt nữa mất đi lý trí.
Hắn vén tóc bên tai ta:
“Tố Tố… vẫn chưa được.”
“Chuyện như vậy… phải đợi đến khi chúng ta thành thân.”
“Ta phải chắc chắn… nàng sẽ không hối hận.”
Ngay lúc hắn cúi đầu hôn lên môi ta.
Một viên thuốc đắng, lại được truyền qua miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro