Chương 6
Tứ Niên
2025-03-26 14:16:39
13
【Muốn lại gần, muốn chiếm hữu, nên càng dè dặt cẩn thận! Hắn thật sự… ta khóc mất.】
【Hắn mãi mãi đặt cảm nhận của muội muội lên hàng đầu, mãi mãi lo sợ muội chỉ là bị dược khống chế, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại, rời xa hắn, ghét bỏ hắn…】
【Mọi người đừng trách ca ca nữa… bao nhiêu năm nay muội muội chưa từng để tâm đến hắn. Cả kinh thành đều biết muội muội thích tên điên Phó Dã, là thanh mai trúc mã của hắn, ca ca bị dằn vặt là chuyện thường mà…】
【Trông chừng muội muội kỹ vào! Cẩn thận điên công lại đến tranh giành!】
Ta ngủ một giấc thật dài.
Đến khi tỉnh dậy, Dung Ngọc Trần đã lên triều.
Ánh nắng chiếu nghiêng qua song cửa.
Trong những chùm bụi mờ nhạt lơ lửng, chỉ còn sót lại hương lạnh nhàn nhạt từ người hắn.
“Giang tiểu thư có thể ngủ thêm một chút.”
“Tể tướng có dặn, không ai được phép quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi.”
Ta ôm đầu gối ngồi lặng một hồi.
Cả gian phòng đều phảng phất mùi hương trên người hắn.
Độc trong người tạm thời đã được khống chế.
Nhưng người mà ta nghĩ đến vẫn là hắn.
“Giang tiểu thư, bên ngoài có Tiểu Hầu gia nhà họ Phó đến tìm người.”
“Tể tướng dặn không được đánh thức người, Tiểu Hầu gia đã đợi hai canh giờ rồi.”
Ta đã không còn dây dưa với Phó Dã nữa.
Hắn còn đến tìm ta làm gì?
Ngoài cổng phủ.
Phó Dã đứng dưới một gốc hạnh hoa nở rộ.
Cánh hoa phấn hồng rơi đầy trên vai hắn.
Nhưng trong đôi mắt u tối ấy, không đọng nổi một chút sắc xuân nào.
“Giang Tố, vì sao nàng lại từ phủ Tể tướng đi ra?”
“Vì sao trên người nàng… lại có mùi của hắn?”
Ta ngẩng đầu, khẽ cười:
“Việc này liên quan gì đến Tiểu Hầu gia?”
“Ta chẳng qua chỉ là một kẻ rỗng tuếch, ngoài dung mạo ra thì chẳng có gì, sao sánh được với Thẩm cô nương?”
“Phó Dã, ngươi nên đi tìm Thẩm Vân Từ. Hai người mới thật sự xứng đôi.”
Điên công mới xứng với điên bà, ta thành tâm khuyên hắn.
Đêm đó, những gì hắn nói ta đều nghe rõ ràng.
Phó Dã thoáng hoảng hốt:
“Tố Tố, đêm đó ta uống say… chỉ là lời hồ đồ lúc rượu vào thôi!”
“Ta chưa từng ghét bỏ nàng!”
Nói xong câu ấy, hai tay hắn siết chặt:
“Còn nàng thì sao? Đêm đó nàng trúng dược nặng đến thế, vì sao không đến tìm ta, mà lại tìm đến Dung Ngọc Trần?”
“Tố Tố, không phải nàng vẫn luôn gọi hắn là ‘A huynh’ sao? Nàng và hắn rốt cuộc là quan hệ gì?!”
Phó Dã kéo mạnh cổ tay ta, đau đến phát run.
“Buông tay! Đừng chạm vào ta…”
Độc trong cơ thể chỉ là tạm thời bị ép xuống.
Sự lôi kéo của Phó Dã khiến ta chán ghét vô cùng.
Ngọn lửa nóng kia lại có xu hướng bùng lên.
Phó Dã nhìn chằm chằm vào phản ứng của ta, mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, ngón tay nâng cằm ta lên:
“Tố Tố, độc vẫn chưa giải được à?”
“Quả nhiên, hắn chưa động vào nàng!”
Nói tới đây, sắc mặt Phó Dã lộ ra một tia may mắn và đắc ý.
“Tố Tố, đến tìm ta đi.”
“Ta giúp nàng giải độc, cưới nàng, được không?”
“Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã…”
【Tránh ra đi, điên công!】
【Muội muội đã mặc kệ ngươi rồi, ngươi còn mặt dày tìm tới làm gì?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Góp tiền mua nước rửa bát, hắt lên mặt điên công cho bớt nhờn!】
Ta tát cho Phó Dã một cái thật mạnh.
“Phó Dã, đừng ép ta phải ghét ngươi đến tận xương!”
Phó Dã nghiêng đầu.
Đầu lưỡi khẽ chạm vào nơi khóe môi sưng đỏ.
“Giang Tố, nàng bị Dung Ngọc Trần chiều hư rồi!”
“Trước đây trong mắt, trong lòng nàng rõ ràng chỉ có ta mà thôi!”
14
Dung Ngọc Trần hạ triều.
Chiếc kiệu mềm của hắn dừng ngay trên phố Đồng Tước, cách chúng ta không xa.
Không rõ hắn đã nghe được bao nhiêu.
Nhìn thấy bao lâu.
“A huynh!” – ta khẽ gọi một tiếng.
Gạt tay Phó Dã ra, nhào ngay vào chiếc kiệu của Dung Ngọc Trần.
Kiệu rất nhỏ, chỉ miễn cưỡng chứa được hai người ngồi sát nhau.
“Tố Tố, nói chuyện với Tiểu Hầu gia… vui lắm sao?”
Ánh mắt hắn nhàn nhạt, khó mà đoán nổi tâm tình.
Dòng chữ tung hoành trước mắt:
【Muội muội, nhìn gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay hắn kìa! Hắn sắp uống hết bình dấm rồi đó!!!】
【Hôn hắn một cái thôi, đảm bảo lập tức thần phục muội ngay tại chỗ!】
【Muội muội nhớ kỹ nha, hắn càng giận, muội càng phải hôn dữ vào, hiệu quả lập tức luôn!】
Thật thế sao?
Ta cúi người xuống.
Khẽ hôn lên khóe môi hắn đang mím chặt.
Hắn khựng lại.
Gân xanh trên tay càng nổi rõ.
“Tố Tố, ai dạy nàng cách dỗ nam nhân thế này?” – Dung Ngọc Trần khẽ cười, nhưng ánh mắt đen kịt sâu lắng.
Miệng hỏi như thế… Nhưng tay hắn lại siết chặt eo ta, kéo ta ngồi hẳn vào lòng.
Hương gỗ trầm lạnh mát bao quanh.
“Là Tiểu Hầu gia nhà họ Phó dạy nàng sao?”
Hắn nói từng chữ một, răng cắn chặt, giọng trầm khàn.
Ta nào dám nói với hắn rằng, ta có thể nhìn thấy những dòng chữ kỳ quái trên không trung?
“Không phải đâu… là ta… tự học được.”
“A huynh… không thích sao?”
Dung Ngọc Trần nhắm mắt lại, không trả lời.
Mặc ta hôn lên mi mắt mỏng, lướt qua sống mũi cao thẳng của hắn.
Trước mắt ta chao đảo, trời đất như quay cuồng.
“Tố Tố…”
“Đừng tùy tiện trêu chọc ta như vậy.”
Yết hầu hắn khẽ chuyển động.
Nụ hôn nặng nề hơn, sâu hơn rơi xuống.
Cuốn đi tất cả hơi thở của ta.
Hồng Trần Vô Định
15
Sau một nén nhang, ta rã rời, mềm nhũn ngã vào lòng Dung Ngọc Trần.
Giờ ta mới thật sự tin.
Hắn mắc chứng nghiện, nghiện ta đến mức không thể dứt ra.
Từng hơi thở, đều bị hắn cướp đoạt sạch sẽ.
Dung Ngọc Trần vẫn ôm c.h.ặ.t t.a.y ta, chưa từng buông lơi.
Tay kia của hắn, với những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa bên tai ta.
“Ta đã tìm được một dòng *băng tuyền. Có thể giúp nàng giải hết tàn độc trong cơ thể.”
(*băng tuyền: suối băng)
【Muốn lại gần, muốn chiếm hữu, nên càng dè dặt cẩn thận! Hắn thật sự… ta khóc mất.】
【Hắn mãi mãi đặt cảm nhận của muội muội lên hàng đầu, mãi mãi lo sợ muội chỉ là bị dược khống chế, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại, rời xa hắn, ghét bỏ hắn…】
【Mọi người đừng trách ca ca nữa… bao nhiêu năm nay muội muội chưa từng để tâm đến hắn. Cả kinh thành đều biết muội muội thích tên điên Phó Dã, là thanh mai trúc mã của hắn, ca ca bị dằn vặt là chuyện thường mà…】
【Trông chừng muội muội kỹ vào! Cẩn thận điên công lại đến tranh giành!】
Ta ngủ một giấc thật dài.
Đến khi tỉnh dậy, Dung Ngọc Trần đã lên triều.
Ánh nắng chiếu nghiêng qua song cửa.
Trong những chùm bụi mờ nhạt lơ lửng, chỉ còn sót lại hương lạnh nhàn nhạt từ người hắn.
“Giang tiểu thư có thể ngủ thêm một chút.”
“Tể tướng có dặn, không ai được phép quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi.”
Ta ôm đầu gối ngồi lặng một hồi.
Cả gian phòng đều phảng phất mùi hương trên người hắn.
Độc trong người tạm thời đã được khống chế.
Nhưng người mà ta nghĩ đến vẫn là hắn.
“Giang tiểu thư, bên ngoài có Tiểu Hầu gia nhà họ Phó đến tìm người.”
“Tể tướng dặn không được đánh thức người, Tiểu Hầu gia đã đợi hai canh giờ rồi.”
Ta đã không còn dây dưa với Phó Dã nữa.
Hắn còn đến tìm ta làm gì?
Ngoài cổng phủ.
Phó Dã đứng dưới một gốc hạnh hoa nở rộ.
Cánh hoa phấn hồng rơi đầy trên vai hắn.
Nhưng trong đôi mắt u tối ấy, không đọng nổi một chút sắc xuân nào.
“Giang Tố, vì sao nàng lại từ phủ Tể tướng đi ra?”
“Vì sao trên người nàng… lại có mùi của hắn?”
Ta ngẩng đầu, khẽ cười:
“Việc này liên quan gì đến Tiểu Hầu gia?”
“Ta chẳng qua chỉ là một kẻ rỗng tuếch, ngoài dung mạo ra thì chẳng có gì, sao sánh được với Thẩm cô nương?”
“Phó Dã, ngươi nên đi tìm Thẩm Vân Từ. Hai người mới thật sự xứng đôi.”
Điên công mới xứng với điên bà, ta thành tâm khuyên hắn.
Đêm đó, những gì hắn nói ta đều nghe rõ ràng.
Phó Dã thoáng hoảng hốt:
“Tố Tố, đêm đó ta uống say… chỉ là lời hồ đồ lúc rượu vào thôi!”
“Ta chưa từng ghét bỏ nàng!”
Nói xong câu ấy, hai tay hắn siết chặt:
“Còn nàng thì sao? Đêm đó nàng trúng dược nặng đến thế, vì sao không đến tìm ta, mà lại tìm đến Dung Ngọc Trần?”
“Tố Tố, không phải nàng vẫn luôn gọi hắn là ‘A huynh’ sao? Nàng và hắn rốt cuộc là quan hệ gì?!”
Phó Dã kéo mạnh cổ tay ta, đau đến phát run.
“Buông tay! Đừng chạm vào ta…”
Độc trong cơ thể chỉ là tạm thời bị ép xuống.
Sự lôi kéo của Phó Dã khiến ta chán ghét vô cùng.
Ngọn lửa nóng kia lại có xu hướng bùng lên.
Phó Dã nhìn chằm chằm vào phản ứng của ta, mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, ngón tay nâng cằm ta lên:
“Tố Tố, độc vẫn chưa giải được à?”
“Quả nhiên, hắn chưa động vào nàng!”
Nói tới đây, sắc mặt Phó Dã lộ ra một tia may mắn và đắc ý.
“Tố Tố, đến tìm ta đi.”
“Ta giúp nàng giải độc, cưới nàng, được không?”
“Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã…”
【Tránh ra đi, điên công!】
【Muội muội đã mặc kệ ngươi rồi, ngươi còn mặt dày tìm tới làm gì?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Góp tiền mua nước rửa bát, hắt lên mặt điên công cho bớt nhờn!】
Ta tát cho Phó Dã một cái thật mạnh.
“Phó Dã, đừng ép ta phải ghét ngươi đến tận xương!”
Phó Dã nghiêng đầu.
Đầu lưỡi khẽ chạm vào nơi khóe môi sưng đỏ.
“Giang Tố, nàng bị Dung Ngọc Trần chiều hư rồi!”
“Trước đây trong mắt, trong lòng nàng rõ ràng chỉ có ta mà thôi!”
14
Dung Ngọc Trần hạ triều.
Chiếc kiệu mềm của hắn dừng ngay trên phố Đồng Tước, cách chúng ta không xa.
Không rõ hắn đã nghe được bao nhiêu.
Nhìn thấy bao lâu.
“A huynh!” – ta khẽ gọi một tiếng.
Gạt tay Phó Dã ra, nhào ngay vào chiếc kiệu của Dung Ngọc Trần.
Kiệu rất nhỏ, chỉ miễn cưỡng chứa được hai người ngồi sát nhau.
“Tố Tố, nói chuyện với Tiểu Hầu gia… vui lắm sao?”
Ánh mắt hắn nhàn nhạt, khó mà đoán nổi tâm tình.
Dòng chữ tung hoành trước mắt:
【Muội muội, nhìn gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay hắn kìa! Hắn sắp uống hết bình dấm rồi đó!!!】
【Hôn hắn một cái thôi, đảm bảo lập tức thần phục muội ngay tại chỗ!】
【Muội muội nhớ kỹ nha, hắn càng giận, muội càng phải hôn dữ vào, hiệu quả lập tức luôn!】
Thật thế sao?
Ta cúi người xuống.
Khẽ hôn lên khóe môi hắn đang mím chặt.
Hắn khựng lại.
Gân xanh trên tay càng nổi rõ.
“Tố Tố, ai dạy nàng cách dỗ nam nhân thế này?” – Dung Ngọc Trần khẽ cười, nhưng ánh mắt đen kịt sâu lắng.
Miệng hỏi như thế… Nhưng tay hắn lại siết chặt eo ta, kéo ta ngồi hẳn vào lòng.
Hương gỗ trầm lạnh mát bao quanh.
“Là Tiểu Hầu gia nhà họ Phó dạy nàng sao?”
Hắn nói từng chữ một, răng cắn chặt, giọng trầm khàn.
Ta nào dám nói với hắn rằng, ta có thể nhìn thấy những dòng chữ kỳ quái trên không trung?
“Không phải đâu… là ta… tự học được.”
“A huynh… không thích sao?”
Dung Ngọc Trần nhắm mắt lại, không trả lời.
Mặc ta hôn lên mi mắt mỏng, lướt qua sống mũi cao thẳng của hắn.
Trước mắt ta chao đảo, trời đất như quay cuồng.
“Tố Tố…”
“Đừng tùy tiện trêu chọc ta như vậy.”
Yết hầu hắn khẽ chuyển động.
Nụ hôn nặng nề hơn, sâu hơn rơi xuống.
Cuốn đi tất cả hơi thở của ta.
Hồng Trần Vô Định
15
Sau một nén nhang, ta rã rời, mềm nhũn ngã vào lòng Dung Ngọc Trần.
Giờ ta mới thật sự tin.
Hắn mắc chứng nghiện, nghiện ta đến mức không thể dứt ra.
Từng hơi thở, đều bị hắn cướp đoạt sạch sẽ.
Dung Ngọc Trần vẫn ôm c.h.ặ.t t.a.y ta, chưa từng buông lơi.
Tay kia của hắn, với những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa bên tai ta.
“Ta đã tìm được một dòng *băng tuyền. Có thể giúp nàng giải hết tàn độc trong cơ thể.”
(*băng tuyền: suối băng)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro