Chương 8
Tứ Niên
2025-03-26 14:16:39
Ta mặt mày khổ sở, thì thào:
“Phó Dã chọc giận hắn mà… sao lại lôi ta vào?”
“Ta… có thể không đi không?”
Người hầu mà hắn phái đến, như thể sớm đoán được ta sẽ nói như vậy.
“Tể tướng nói, Giang tiểu thư không thể vong ân phụ nghĩa.”
“Vì để giải độc cho tiểu thư, ngài ấy đã hy sinh biết bao lần…”
“Được rồi, được rồi! Ta đi là được chứ gì!”
17
Trong phòng tối mờ mờ.
Hương trầm ngọc càng thêm nồng đượm.
Ta lại nhớ đến năm ta mười lăm tuổi.
Vô tình bước vào phòng của Dung Ngọc Trần.
Khi ấy hắn vừa tắm xong, giọt nước men theo xương hàm, yết hầu, cổ mà rơi xuống từng giọt.
Ta bỗng dưng cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.
Ánh mắt hắn nhìn ta khi đó… quá mức chăm chú, sâu thẳm đến rợn người, tựa như đang nhìn một con mồi tự chui đầu vào bẫy.
Dung Ngọc Trần nhắm mắt lại, lông mi run nhẹ, như đang cố dằn xuống mọi cảm xúc.
Hắn lạnh giọng quát ta, lãnh đạm đến tàn nhẫn:
“Ai cho ngươi vào? Ra ngoài ngay.”
Ta vội vã quay người, giẫm lên vạt váy của chính mình, ngã nhào vào lòng hắn.
Hương trầm ngọc cuộn lên mãnh liệt.
Làn da hắn nóng rực như lửa.
Ta theo bản năng đưa tay chạm lên trán hắn:
“A huynh… huynh bị sốt à? Có cần gọi đại phu không?”
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy có điều không đúng.
Mỗi tháng một lần, vào đúng ngày này, hắn luôn biến mất, tránh mặt mọi người.
“Ai… cho ngươi… chạm vào ta…”
Hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay ta, giọng nói khàn khàn run rẩy.
Hắn đưa tay muốn đẩy ta ra… không biết sao cuối cùng lại thành… ôm lấy ta.
Một cái ôm gượng gạo, kìm nén.
“Ta… bây giờ rất khó chịu.”
“…Ôm ta một chút thôi.”
Ta ôm hắn cả một đêm.
Hắn nóng đến mức như ngọn lửa, xua tan mọi lạnh lẽo quanh ta, còn ta thì ngủ rất ngon.
Đến khi tỉnh lại…
Hắn đã trở lại là Dung Ngọc Trần lạnh lùng xa cách, cao cao tại thượng.
Đuổi ta ra ngoài ngay, còn nói về sau không được lại gần hắn nữa.
Vì chuyện ấy, ta đã tủi thân không ít.
Thật sự đã ngoan ngoãn, không dám đến gần hắn thêm lần nào.
Sau đó, hắn thuận buồm xuôi gió, làm đến Tể tướng quyền khuynh thiên hạ.
Ta chỉ có thể cùng những người khác, theo lễ nghi mà bái kiến hắn.
Miệng lẩm bẩm, gượng gạo gọi hắn một tiếng “A huynh”.
Dung Ngọc Trần chưa từng tỏ vẻ gì.
Tựa như chưa bao giờ nghe thấy…
Cho đến khi ta nhìn thấy những dòng chữ lơ lửng giữa không trung.
Mỗi một tiếng ta gọi “A huynh”, đều khiến cho ngón tay giấu trong tay áo của hắn khẽ run lên, run đến mức không thể kiểm soát nổi.
18
“Tố Tố, gảy đàn đi.”
Trong bóng tối, giọng hắn trầm khàn đến mức khiến tim ta run rẩy.
Dòng chữ nhảy nhót không ngừng:
【Giờ này còn đàn cái gì! Muội muội mau gảy… hắn đi thì có! Haha, đúng là chiêu “muốn mà giả vờ từ chối” kinh điển của nam nhân!】
【Không có cảnh nóng thì đừng gọi bọn ta xem! Đừng lãng phí thời gian quý giá của hội viên bọn ta!!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mấy dòng chữ ấy làm tim ta rối như tơ vò, gảy sai mấy nốt liền.
Dung Ngọc Trần đi đến sau lưng ta, khoác một lớp áo trắng mỏng, lồng n.g.ự.c rộng và làn da nhạt màu thấp thoáng sau lớp vải.
Trong phòng không có đèn.
Ánh trăng chiếu xuống, như miếng ngọc ấm áp phát sáng, khiến người ta muốn đưa tay chạm vào.
“Tố Tố đàn sai nhiều như vậy… là lỗi của A huynh như ta chưa dạy kỹ.”
“Vậy phải… phạt như thế nào mới đúng đây?”
Trong ánh sáng lờ mờ, giọng nói của hắn càng lúc càng gần, tựa như kề sát bên tai, từng âm vang nhẹ, như đang quấn lấy trái tim ta, dần dần siết chặt.
Dòng chữ thi nhau nhảy loạn:
【Aaaa ta c.h.ế.t mất rồi!】
【Bánh xe lăn qua mặt ta đi, ta xin đấy!!!】
Bàn tay ấm nóng của hắn phủ lên mu bàn tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhiệt độ từ người hắn nóng bất thường.
“A… A huynh…”
Hắn khẽ dụ dỗ: “Gọi nữa đi.”
“A huynh… A huynh…”
Ngón tay ta run rẩy, không sao điều khiển nổi, giống như có thứ gì trong linh hồn cũng bị kéo căng, run rẩy theo từng hơi thở.
Trong bóng tối, ta chợt thấy gương mặt Dung Ngọc Trần bị che bởi một lớp lụa đen, giấu kín đôi mắt hắn.
Ta khẽ đưa tay lên vuốt:
“Tại sao… huynh lại che mắt mình?”
Hắn nghiêng đầu né tránh, giọng khàn đặc:
“Để nghe cho rõ, Tố Tố đàn sai bao nhiêu nốt, để tiện phạt nàng.”
Hồng Trần Vô Định
Dòng chữ nổi loạn:
【Hắn nói dối!!!】
【Mỗi đêm rằm, hắn phát tác chứng nghiện, chỉ có muội muội mới giúp hắn dịu lại! Hắn sợ nhìn thấy muội, sẽ mất hết khống chế!!】
【Đến nước này rồi mà vẫn không nỡ làm muội muội bị thương…Ta thực sự nghi ngờ không biết hắn đã từng cai “chuyện ấy” chưa đấy!】
“A huynh định phạt ta thế nào?”
Độc trong người ta đã được giải.
Nhưng m.á.u vẫn nóng hừng hực.
Giọng hắn lạnh mà khàn:
“Ngồi vào lòng ta mà đàn.”
Tựa như mệnh lệnh, không cho phép kháng cự.
Dòng chữ tung trời:
【Muội muội, muội đàn nổi không? Nếu đổi là ta, ta có thể "đàn" từ hoàng hôn tới sáng mai!!】
【Bao giờ mới đến lượt ta được làm thú cưng riêng của ca ca thế này trời?!】
19
Cuối cùng cũng đến sáng, ta mới được Dung Ngọc Trần “thả” cho trở về.
Vừa về đến viện, đã bị mẫu thân cho người gọi sang.
Đêm qua ta đàn suốt một đêm, mắt nhức, tay sưng, tâm trạng cũng chẳng đâu vào đâu.
Mẫu thân bên tai cứ lải nhải:
“Tố Tố, con với Phó Dã là thanh mai trúc mã.”
“Nay hắn đã quay đầu, tới cửa xin lỗi, còn mang theo sính lễ nhiều đến vậy, hay là… con suy nghĩ lại đi?”
“Phó gia với chúng ta là thế giao, môn đăng hộ đối, ngoài Phó Dã ra… cũng khó tìm được ai tốt hơn.”
Ta ngáp một cái, lười biếng mà nói:
“Không gả! Đã nói không gả là không gả.”
Dòng chữ tung hoành:
【Muội muội ngàn vạn lần đừng ăn cỏ đã nhổ lại!! Gã cặn bã kia sao sánh được với ca ca nhà ta!】
【Cứ yên tâm, đóa hoa cao lãnh đã chuẩn bị sẵn xích sắt gì đó rồi. Muội mà dám chạy, gả cho ai khác, đợi bị nhốt lên giường cả đời thì chỉ được nhìn mỗi mình hắn thôi!】
Ta rùng mình một cái.
Tối qua thật vất vả mới dỗ được tên giấm tinh ấy yên lòng.
Chỉ cần đàn sai một nốt, liền bị phạt bằng một cái hôn.
Về sau, hắn hôn đến nỗi nước mắt rơi không ngừng, nhuộm đỏ khóe mắt, vẫn không buông ta ra…
“Phó Dã chọc giận hắn mà… sao lại lôi ta vào?”
“Ta… có thể không đi không?”
Người hầu mà hắn phái đến, như thể sớm đoán được ta sẽ nói như vậy.
“Tể tướng nói, Giang tiểu thư không thể vong ân phụ nghĩa.”
“Vì để giải độc cho tiểu thư, ngài ấy đã hy sinh biết bao lần…”
“Được rồi, được rồi! Ta đi là được chứ gì!”
17
Trong phòng tối mờ mờ.
Hương trầm ngọc càng thêm nồng đượm.
Ta lại nhớ đến năm ta mười lăm tuổi.
Vô tình bước vào phòng của Dung Ngọc Trần.
Khi ấy hắn vừa tắm xong, giọt nước men theo xương hàm, yết hầu, cổ mà rơi xuống từng giọt.
Ta bỗng dưng cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.
Ánh mắt hắn nhìn ta khi đó… quá mức chăm chú, sâu thẳm đến rợn người, tựa như đang nhìn một con mồi tự chui đầu vào bẫy.
Dung Ngọc Trần nhắm mắt lại, lông mi run nhẹ, như đang cố dằn xuống mọi cảm xúc.
Hắn lạnh giọng quát ta, lãnh đạm đến tàn nhẫn:
“Ai cho ngươi vào? Ra ngoài ngay.”
Ta vội vã quay người, giẫm lên vạt váy của chính mình, ngã nhào vào lòng hắn.
Hương trầm ngọc cuộn lên mãnh liệt.
Làn da hắn nóng rực như lửa.
Ta theo bản năng đưa tay chạm lên trán hắn:
“A huynh… huynh bị sốt à? Có cần gọi đại phu không?”
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy có điều không đúng.
Mỗi tháng một lần, vào đúng ngày này, hắn luôn biến mất, tránh mặt mọi người.
“Ai… cho ngươi… chạm vào ta…”
Hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay ta, giọng nói khàn khàn run rẩy.
Hắn đưa tay muốn đẩy ta ra… không biết sao cuối cùng lại thành… ôm lấy ta.
Một cái ôm gượng gạo, kìm nén.
“Ta… bây giờ rất khó chịu.”
“…Ôm ta một chút thôi.”
Ta ôm hắn cả một đêm.
Hắn nóng đến mức như ngọn lửa, xua tan mọi lạnh lẽo quanh ta, còn ta thì ngủ rất ngon.
Đến khi tỉnh lại…
Hắn đã trở lại là Dung Ngọc Trần lạnh lùng xa cách, cao cao tại thượng.
Đuổi ta ra ngoài ngay, còn nói về sau không được lại gần hắn nữa.
Vì chuyện ấy, ta đã tủi thân không ít.
Thật sự đã ngoan ngoãn, không dám đến gần hắn thêm lần nào.
Sau đó, hắn thuận buồm xuôi gió, làm đến Tể tướng quyền khuynh thiên hạ.
Ta chỉ có thể cùng những người khác, theo lễ nghi mà bái kiến hắn.
Miệng lẩm bẩm, gượng gạo gọi hắn một tiếng “A huynh”.
Dung Ngọc Trần chưa từng tỏ vẻ gì.
Tựa như chưa bao giờ nghe thấy…
Cho đến khi ta nhìn thấy những dòng chữ lơ lửng giữa không trung.
Mỗi một tiếng ta gọi “A huynh”, đều khiến cho ngón tay giấu trong tay áo của hắn khẽ run lên, run đến mức không thể kiểm soát nổi.
18
“Tố Tố, gảy đàn đi.”
Trong bóng tối, giọng hắn trầm khàn đến mức khiến tim ta run rẩy.
Dòng chữ nhảy nhót không ngừng:
【Giờ này còn đàn cái gì! Muội muội mau gảy… hắn đi thì có! Haha, đúng là chiêu “muốn mà giả vờ từ chối” kinh điển của nam nhân!】
【Không có cảnh nóng thì đừng gọi bọn ta xem! Đừng lãng phí thời gian quý giá của hội viên bọn ta!!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mấy dòng chữ ấy làm tim ta rối như tơ vò, gảy sai mấy nốt liền.
Dung Ngọc Trần đi đến sau lưng ta, khoác một lớp áo trắng mỏng, lồng n.g.ự.c rộng và làn da nhạt màu thấp thoáng sau lớp vải.
Trong phòng không có đèn.
Ánh trăng chiếu xuống, như miếng ngọc ấm áp phát sáng, khiến người ta muốn đưa tay chạm vào.
“Tố Tố đàn sai nhiều như vậy… là lỗi của A huynh như ta chưa dạy kỹ.”
“Vậy phải… phạt như thế nào mới đúng đây?”
Trong ánh sáng lờ mờ, giọng nói của hắn càng lúc càng gần, tựa như kề sát bên tai, từng âm vang nhẹ, như đang quấn lấy trái tim ta, dần dần siết chặt.
Dòng chữ thi nhau nhảy loạn:
【Aaaa ta c.h.ế.t mất rồi!】
【Bánh xe lăn qua mặt ta đi, ta xin đấy!!!】
Bàn tay ấm nóng của hắn phủ lên mu bàn tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhiệt độ từ người hắn nóng bất thường.
“A… A huynh…”
Hắn khẽ dụ dỗ: “Gọi nữa đi.”
“A huynh… A huynh…”
Ngón tay ta run rẩy, không sao điều khiển nổi, giống như có thứ gì trong linh hồn cũng bị kéo căng, run rẩy theo từng hơi thở.
Trong bóng tối, ta chợt thấy gương mặt Dung Ngọc Trần bị che bởi một lớp lụa đen, giấu kín đôi mắt hắn.
Ta khẽ đưa tay lên vuốt:
“Tại sao… huynh lại che mắt mình?”
Hắn nghiêng đầu né tránh, giọng khàn đặc:
“Để nghe cho rõ, Tố Tố đàn sai bao nhiêu nốt, để tiện phạt nàng.”
Hồng Trần Vô Định
Dòng chữ nổi loạn:
【Hắn nói dối!!!】
【Mỗi đêm rằm, hắn phát tác chứng nghiện, chỉ có muội muội mới giúp hắn dịu lại! Hắn sợ nhìn thấy muội, sẽ mất hết khống chế!!】
【Đến nước này rồi mà vẫn không nỡ làm muội muội bị thương…Ta thực sự nghi ngờ không biết hắn đã từng cai “chuyện ấy” chưa đấy!】
“A huynh định phạt ta thế nào?”
Độc trong người ta đã được giải.
Nhưng m.á.u vẫn nóng hừng hực.
Giọng hắn lạnh mà khàn:
“Ngồi vào lòng ta mà đàn.”
Tựa như mệnh lệnh, không cho phép kháng cự.
Dòng chữ tung trời:
【Muội muội, muội đàn nổi không? Nếu đổi là ta, ta có thể "đàn" từ hoàng hôn tới sáng mai!!】
【Bao giờ mới đến lượt ta được làm thú cưng riêng của ca ca thế này trời?!】
19
Cuối cùng cũng đến sáng, ta mới được Dung Ngọc Trần “thả” cho trở về.
Vừa về đến viện, đã bị mẫu thân cho người gọi sang.
Đêm qua ta đàn suốt một đêm, mắt nhức, tay sưng, tâm trạng cũng chẳng đâu vào đâu.
Mẫu thân bên tai cứ lải nhải:
“Tố Tố, con với Phó Dã là thanh mai trúc mã.”
“Nay hắn đã quay đầu, tới cửa xin lỗi, còn mang theo sính lễ nhiều đến vậy, hay là… con suy nghĩ lại đi?”
“Phó gia với chúng ta là thế giao, môn đăng hộ đối, ngoài Phó Dã ra… cũng khó tìm được ai tốt hơn.”
Ta ngáp một cái, lười biếng mà nói:
“Không gả! Đã nói không gả là không gả.”
Dòng chữ tung hoành:
【Muội muội ngàn vạn lần đừng ăn cỏ đã nhổ lại!! Gã cặn bã kia sao sánh được với ca ca nhà ta!】
【Cứ yên tâm, đóa hoa cao lãnh đã chuẩn bị sẵn xích sắt gì đó rồi. Muội mà dám chạy, gả cho ai khác, đợi bị nhốt lên giường cả đời thì chỉ được nhìn mỗi mình hắn thôi!】
Ta rùng mình một cái.
Tối qua thật vất vả mới dỗ được tên giấm tinh ấy yên lòng.
Chỉ cần đàn sai một nốt, liền bị phạt bằng một cái hôn.
Về sau, hắn hôn đến nỗi nước mắt rơi không ngừng, nhuộm đỏ khóe mắt, vẫn không buông ta ra…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro