Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái
Chương 6
Chanh Ngư Hương Thái
2025-03-05 09:48:47
Cứ như thể, thật sự chẳng liên quan gì đến chàng.
Nhưng khi ta cúi xuống—
Có thể nhìn thấy rõ ràng, ngón tay chàng đã siết chặt đến mức trắng bệch.
"Ta còn việc phải làm, không thể ở lại cùng nàng."
Nói xong, Giang Kỳ không đợi thêm, tìm đại một lý do rồi xoay người rời đi.
Bóng lưng gầy gò mà lạnh lẽo.
Nhưng lại ẩn chứa một sự hoang mang khó nói.
Như thể—
Chàng đang cố gắng trốn tránh điều gì đó.
Ta nhìn theo chàng hồi lâu, cuối cùng, trong lòng đã có đáp án.
Người viết thư cho ta năm ấy— chính là Giang Kỳ.
Nhưng lớp sương mù trong lòng lại dày thêm một tầng.
Vì sao Giang Kỳ lại thay thế Giang Dục thư từ với ta?
Vì sao Giang Dục lại bị nhốt trong mật thất?
Giữa chàng và Giang mẫu, rốt cuộc còn ẩn giấu ân oán gì?
Có quá nhiều điều không thể lý giải.
Ta cắn chặt răng, hạ quyết tâm.
Phải quay lại mật thất thêm một lần nữa.
Đích thân hỏi Giang Dục, làm rõ tất cả mọi chuyện.
11
Những ngày sau đó, ta luôn để tâm quan sát thời gian Giang Kỳ ra vào thư phòng, cẩn thận ghi nhớ.
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nhân lúc chàng không có mặt, ta lẻn vào mật thất một lần nữa.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi lại thấy Giang Dục, ta vẫn bị dọa giật mình.
Hắn dựa vào thành lồng sắt, tình trạng có vẻ khá hơn lần trước một chút.
Nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể thấy những vết m.á.u khô trên mặt, ánh mắt trống rỗng và thất thần.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta cẩn thận tiến lên.
"Giang Dục, là ta, Tống Uyển, huynh còn nhớ ta không?"
Lời vừa dứt, cả người hắn chợt cứng đờ.
Đôi mắt đục ngầu thoáng sáng lên một chút.
Hắn khó nhọc quay đầu, nhìn ta với ánh mắt không dám tin.
Giọng nói khô khốc, đứt quãng:
"Thê tử chưa cưới của ta..."
Ta sững người, rồi lập tức nhớ đến lời của Giang Kỳ.
Cúi mắt tránh đi ánh nhìn của hắn, cuối cùng vẫn không trả lời.
Bất kể giữa chúng ta từng có điều gì, hôn ước của ta và Giang Dục, từ khoảnh khắc Hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn lại, đã không còn tồn tại.
Hiện tại, ta—
Thật sự chỉ là thê tử của Giang Kỳ.
Dường như hắn cũng ý thức được điều này, ánh sáng trong mắt vụt tắt.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn vội vàng mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Muội đến đây..."
Ta ghé sát lại, hạ giọng:
"Ta lén trốn vào. Ta hỏi huynh, người giam huynh trong lồng này, có phải Giang Kỳ không?"
Vừa nói, ta vừa chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, mong chờ một câu trả lời phủ định.
Nhưng Giang Dục tránh né ánh mắt ta, rất lâu sau mới khẽ gật đầu, trầm giọng thừa nhận:
"Là hắn."
Tim ta trầm xuống.
Ta tiếp tục truy vấn:
"Hắn làm vậy, là để báo thù cho những gì mẫu thân huynh từng làm với hắn, đúng không?"
Giang Dục cúi thấp mắt, khó lòng đoán được suy nghĩ, chỉ có giọng nói khàn đặc mơ hồ truyền đến:
"Đúng."
"Hắn đã căm hận ta từ lâu. Khi ta xuất chinh, hắn dùng thủ đoạn lừa ta giả chết, sau đó nhốt ta vào đây."
"Còn cướp đi thê tử vốn thuộc về ta."
Câu cuối cùng, giọng hắn càng lúc càng trầm xuống, dường như đè nén cơn giận cuồn cuộn.
Ta khẽ nhíu mày.
Có gì đó không đúng.
Ta còn định hỏi thêm, nhưng đúng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng động cực khẽ, giống như có người bước vào thư phòng.
Trong lòng ta rét lạnh.
Chắc chắn là Giang Kỳ đã quay lại!
Giang Dục cũng nhận ra, hơi thở dồn dập, gần như gào lên:
"Giang Kỳ sắp vào, mau chạy đi!"
Ta lập tức đứng dậy, trốn vào góc khuất lúc trước.
Nhưng đợi hồi lâu, không hề nghe thấy tiếng cửa mật thất mở ra.
Mọi thứ lại trở nên yên ắng.
Như thể… những gì vừa rồi chỉ là ảo giác của ta.
Thời gian dần trôi.
Trong lòng ta vẫn canh cánh những lời của Giang Dục, chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định rời đi.
Nhưng vừa quay đầu, ta đã đụng phải ánh mắt hoảng loạn của Giang Dục.
Lòng ta chợt run lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay lạnh buốt từ phía sau bịt chặt mắt ta.
Một giọng cười trầm thấp, nguy hiểm vang lên bên tai.
Gần đến mức khiến ta không rét mà run.
"Uyển Uyển, nàng thật không ngoan."
"Ta đã nói, không được đến đây nữa mà."
12
Toàn thân ta run rẩy dữ dội.
Nhưng Giang Kỳ lại như không nhận ra.
Chàng giữ nguyên tư thế áp sát từ phía sau, ép ta từng bước tiến về phía những bức họa trong mật thất.
Nhưng khi ta cúi xuống—
Có thể nhìn thấy rõ ràng, ngón tay chàng đã siết chặt đến mức trắng bệch.
"Ta còn việc phải làm, không thể ở lại cùng nàng."
Nói xong, Giang Kỳ không đợi thêm, tìm đại một lý do rồi xoay người rời đi.
Bóng lưng gầy gò mà lạnh lẽo.
Nhưng lại ẩn chứa một sự hoang mang khó nói.
Như thể—
Chàng đang cố gắng trốn tránh điều gì đó.
Ta nhìn theo chàng hồi lâu, cuối cùng, trong lòng đã có đáp án.
Người viết thư cho ta năm ấy— chính là Giang Kỳ.
Nhưng lớp sương mù trong lòng lại dày thêm một tầng.
Vì sao Giang Kỳ lại thay thế Giang Dục thư từ với ta?
Vì sao Giang Dục lại bị nhốt trong mật thất?
Giữa chàng và Giang mẫu, rốt cuộc còn ẩn giấu ân oán gì?
Có quá nhiều điều không thể lý giải.
Ta cắn chặt răng, hạ quyết tâm.
Phải quay lại mật thất thêm một lần nữa.
Đích thân hỏi Giang Dục, làm rõ tất cả mọi chuyện.
11
Những ngày sau đó, ta luôn để tâm quan sát thời gian Giang Kỳ ra vào thư phòng, cẩn thận ghi nhớ.
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nhân lúc chàng không có mặt, ta lẻn vào mật thất một lần nữa.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi lại thấy Giang Dục, ta vẫn bị dọa giật mình.
Hắn dựa vào thành lồng sắt, tình trạng có vẻ khá hơn lần trước một chút.
Nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể thấy những vết m.á.u khô trên mặt, ánh mắt trống rỗng và thất thần.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta cẩn thận tiến lên.
"Giang Dục, là ta, Tống Uyển, huynh còn nhớ ta không?"
Lời vừa dứt, cả người hắn chợt cứng đờ.
Đôi mắt đục ngầu thoáng sáng lên một chút.
Hắn khó nhọc quay đầu, nhìn ta với ánh mắt không dám tin.
Giọng nói khô khốc, đứt quãng:
"Thê tử chưa cưới của ta..."
Ta sững người, rồi lập tức nhớ đến lời của Giang Kỳ.
Cúi mắt tránh đi ánh nhìn của hắn, cuối cùng vẫn không trả lời.
Bất kể giữa chúng ta từng có điều gì, hôn ước của ta và Giang Dục, từ khoảnh khắc Hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn lại, đã không còn tồn tại.
Hiện tại, ta—
Thật sự chỉ là thê tử của Giang Kỳ.
Dường như hắn cũng ý thức được điều này, ánh sáng trong mắt vụt tắt.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn vội vàng mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Muội đến đây..."
Ta ghé sát lại, hạ giọng:
"Ta lén trốn vào. Ta hỏi huynh, người giam huynh trong lồng này, có phải Giang Kỳ không?"
Vừa nói, ta vừa chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, mong chờ một câu trả lời phủ định.
Nhưng Giang Dục tránh né ánh mắt ta, rất lâu sau mới khẽ gật đầu, trầm giọng thừa nhận:
"Là hắn."
Tim ta trầm xuống.
Ta tiếp tục truy vấn:
"Hắn làm vậy, là để báo thù cho những gì mẫu thân huynh từng làm với hắn, đúng không?"
Giang Dục cúi thấp mắt, khó lòng đoán được suy nghĩ, chỉ có giọng nói khàn đặc mơ hồ truyền đến:
"Đúng."
"Hắn đã căm hận ta từ lâu. Khi ta xuất chinh, hắn dùng thủ đoạn lừa ta giả chết, sau đó nhốt ta vào đây."
"Còn cướp đi thê tử vốn thuộc về ta."
Câu cuối cùng, giọng hắn càng lúc càng trầm xuống, dường như đè nén cơn giận cuồn cuộn.
Ta khẽ nhíu mày.
Có gì đó không đúng.
Ta còn định hỏi thêm, nhưng đúng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng động cực khẽ, giống như có người bước vào thư phòng.
Trong lòng ta rét lạnh.
Chắc chắn là Giang Kỳ đã quay lại!
Giang Dục cũng nhận ra, hơi thở dồn dập, gần như gào lên:
"Giang Kỳ sắp vào, mau chạy đi!"
Ta lập tức đứng dậy, trốn vào góc khuất lúc trước.
Nhưng đợi hồi lâu, không hề nghe thấy tiếng cửa mật thất mở ra.
Mọi thứ lại trở nên yên ắng.
Như thể… những gì vừa rồi chỉ là ảo giác của ta.
Thời gian dần trôi.
Trong lòng ta vẫn canh cánh những lời của Giang Dục, chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định rời đi.
Nhưng vừa quay đầu, ta đã đụng phải ánh mắt hoảng loạn của Giang Dục.
Lòng ta chợt run lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay lạnh buốt từ phía sau bịt chặt mắt ta.
Một giọng cười trầm thấp, nguy hiểm vang lên bên tai.
Gần đến mức khiến ta không rét mà run.
"Uyển Uyển, nàng thật không ngoan."
"Ta đã nói, không được đến đây nữa mà."
12
Toàn thân ta run rẩy dữ dội.
Nhưng Giang Kỳ lại như không nhận ra.
Chàng giữ nguyên tư thế áp sát từ phía sau, ép ta từng bước tiến về phía những bức họa trong mật thất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro