Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Chương 1

Chanh Ngư Hương Thái

2025-03-05 09:48:47

Sau khi thủ tiết, ca ca của phu quân quá cố cưới ta về nhà.

 

Ban ngày, chàng thanh lãnh thờ ơ, không gần nữ sắc.

 

Ban đêm, lại ép ta đến mức không kìm được mà bật khóc thành tiếng.

 

Mãi đến về sau.

 

Ta vô tình bước nhầm vào mật thất trong thư phòng của chàng, bất ngờ trông thấy vị phu quân trước kia lẽ ra đã c.h.ế.t trận sa trường ——

 

Lại bị giam cầm trong lồng sắt, tứ chi xiềng xích trói chặt.

 

Mà vị đại công tử thanh lãnh xuất trần kia, chỉ cụp mắt đứng bên, thanh âm lãnh đạm mà rét buốt:

 

"Hiện tại, nàng là thê tử của một mình ta."

 

01

 

Lúc hồi phủ, trời đã sang canh ba, vừa đẩy cửa phòng, ta liền cảm thấy không ổn.

 

Trong phòng còn sáng đèn, ánh nến lay động phản chiếu bóng dáng của Giang Kỳ.

 

Hẳn là chàng vừa xử lý xong công vụ.

 

Chàng đã cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn một lớp trung y trắng như tuyết, giữa hàng mày ẩn hiện vẻ mệt mỏi.

 

Thấy ta trở về, chàng chậm rãi khép lại thư quyển, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo vài phần lãnh ý:

 

"Uyển Uyển, lại đây."

 

Sống lưng ta chậm rãi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

 

Quay người muốn chạy.

 

Nhưng chưa kịp chạm đến bậu cửa, vòng tay siết chặt nơi eo đã nhấc bổng ta lên.

 

Đến khi lấy lại thần trí, ta đã bị áp lên mép giường.

 

Giang Kỳ quỳ một gối trước mặt ta, ngón tay thon dài chậm rãi giúp ta cởi giày tất.

 

Ta vô thức muốn né tránh, nhưng đã bị giam cầm không cách nào động đậy.

 

Tay chàng rất nóng, khi chạm đến da thịt, ta nhịn không được khẽ run, chỉ đành dịu giọng nhận sai:

 

"Giang Kỳ, ta biết lỗi rồi, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, lần sau ta nhất định sẽ về phủ đúng giờ như chàng đã quy định.

 

"Chàng tin ta… A!"

 

Không biết từ lúc nào, Giang Kỳ đã vén mở cổ áo ta, đầu ngón tay lướt qua bụng dưới, linh hoạt như rắn.

 

Chàng bình tĩnh thưởng thức vẻ mặt khó xử của ta, một lát sau, bật cười khe khẽ:

 

"Uyển Uyển không ngoan, thì phải chịu phạt."

 

Lòng bàn tay thô ráp nghiến nhẹ lên môi, ta bị ép ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn của nam nhân khẽ vỗ về:

 

"Uyển Uyển, gọi A Kỳ."

 

Nước mắt bị từng chút từng chút hôn đi, ta thở dốc một hơi, mở miệng đã mang theo giọng nức nở không thể đè nén:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"A Kỳ…

 

"A Kỳ, ta cầu xin chàng…"

 

02

 

Giang Kỳ là phu quân thứ hai của ta.

 

Phu quân trước kia của ta, là em ruột của chàng, vị tiểu tướng quân xông pha sa trường – Giang Dục.

 

Mối hôn sự này do tổ tiên hai nhà định sẵn.

 

Ta và Giang Dục tuy chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn thường xuyên thư từ qua lại, kể chút chuyện hằng ngày, nói chuyện rất hợp ý.

 

Nói cho cùng, đây cũng xem như một nơi gửi thân tốt đẹp.

 

Nhưng đêm ta thành thân, Giang Dục liền nhận lệnh xuất chinh, ta chỉ kịp gặp chàng một lần, ngay cả lời cũng chưa kịp nói trọn.

 

Tin tức lần nữa truyền về, lại là tin chàng tử trận sa trường.

 

Thánh thượng thương tiếc cảnh quả phụ cô đơn, bèn chọn một vị nam nhi khác trong Giang gia để tái gả ta.

 

Người đó chính là Giang Kỳ.

 

Ngày ta bị đưa vào phòng của chàng, căng thẳng đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, đầu ngón tay cũng trở nên băng giá.

 

Ta từng nghe danh Giang Kỳ, đại công tử Giang gia, dung mạo tuấn mỹ, lãnh đạm bạc tình, tài hoa hơn người, là nam nhân trong mộng của vô số nữ tử.

 

Một người như vậy, lại bị ép phải cưới thê tử của người đệ đã khuất.

 

Trong lòng chắc chắn không cam tâm.

 

Khi khăn voan bị vén lên, ta ngước mắt nhìn sang.

 

Giang Kỳ một thân hỉ phục đỏ thẫm, đôi mắt lãnh đạm, ánh mắt trầm tối khó đoán.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Ta cắn môi, nhẹ giọng gọi:

 

"Phu quân…"

 

Không biết có phải ảo giác hay không, mà ánh mắt Giang Kỳ bỗng trở nên sâu thẳm hơn vài phần.

 

Chàng chậm rãi gỡ bỏ mũ phượng cho ta, ngón tay thon dài vén mở cổ áo.

 

Sau đó, một đường đi xuống.

 

Động tác rõ ràng áp bức, nhưng giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng:

 

"Ta sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."

 

Đêm đó dài dằng dặc đến đáng sợ.

 

Ta không hiểu vì sao Giang Kỳ mang dáng vẻ lãnh đạm vô dục, nhưng khi ở trên giường lại vô cùng bức người.

 

Nhất định phải khiến ta khóc nức nở thành tiếng, chàng mới chịu buông tha.

 

Cũng may, ban ngày Giang Kỳ đối xử với ta xem như dịu dàng, thậm chí có thể gọi là cưng chiều.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Số ký tự: 0