Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái
Chương 2
Chanh Ngư Hương Thái
2025-03-05 09:48:47
Chỉ có điều, chàng đặt ra hai quy củ.
Một là mỗi ngày phải về phủ đúng giờ quy định.
Hai là không được tự ý bước vào thư phòng của chàng.
Xét cho cùng, Giang gia là danh môn vọng tộc, những quy định này cũng không quá hà khắc.
Duy chỉ có một điều không ổn ——
Hình phạt của Giang Kỳ…
Chỉ e rằng quá mức dày vò người ta rồi.
03
Sáng hôm sau, lúc tỉnh giấc, ta theo thói quen đưa tay sờ sang bên cạnh.
Lạnh lẽo, trống trải.
Tưởng rằng Giang Kỳ đã rời đi từ lâu, nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu nhìn sang, tim ta bỗng chốc khựng lại.
Không xa đó, Giang Kỳ đang ngồi bên án thư.
Chàng chỉ mặc trung y trắng nhạt, hàng mi đen dài rủ xuống, che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Thấy ta tỉnh, chàng chậm rãi trải rộng bức họa trong tay.
Lòng ta đột nhiên run lên.
Trong tranh, một nam tử vận hồng y, thân khoác khôi giáp, giục ngựa băng qua vùng núi hoang dã, giữa hàng mày tràn đầy vẻ tiêu sái hào sảng.
Chính là Giang Dục.
Giang Kỳ nâng mắt, nhìn ta chằm chằm trong chốc lát, khóe môi bỗng nhẹ nhàng nhếch lên, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khó dò.
Giọng nói chàng trong trẻo nhưng áp bức:
"Thì ra tối qua phu nhân về trễ, chỉ vì bức họa Giang Dục này."
"Nàng đối với hắn, thật sự vẫn còn vương vấn đến vậy sao?"
Câu nói cuối cùng, giọng điệu chàng bỗng thấp xuống, ẩn ẩn mang theo run rẩy.
Ta nghẹn lời.
Năm đó, trước khi xuất giá, ta từng lén lút trốn ra ngoài dạo hội đèn, lại bất ngờ bị kẻ gian tập kích.
Khi đó, ta đã bị hạ mê dược, đầu óc mơ hồ, m.ô.n.g lung trông thấy một bóng dáng đi ngang qua đầu ngõ.
Một thân hồng y, nhưng sắc mặt lại trắng nhợt, thanh lãnh lạnh nhạt.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, ta gắng sức cuối cùng, yếu ớt cất tiếng cầu cứu.
Sau đó, liền ngất lịm.
Chuyện sau đó ta không rõ, chỉ nhớ có một đôi tay vững chãi, nhẹ nhàng nâng ta dậy.
Hắn không nói gì, nhưng ta lại ngửi được hương trầm trên người hắn, lạnh lẽo tựa tuyết phủ đỉnh non.
Có chút đắng.
Nhưng lại làm người ta an lòng một cách lạ lùng.
Sau đó, ta lén hỏi thị nữ, nàng ấy nói:
"Khu vực này đều do tiểu tướng quân Giang Dục quản lý, nhất định là công tử đã cứu tiểu thư!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh hùng cứu mỹ nhân, quả là một giai thoại tốt đẹp!"
Sau đó, khi hai nhà bàn chuyện hôn sự, phụ thân từng hỏi qua ý ta.
Nếu không muốn, có thể không gả.
Nhớ lại đêm đó, ta không hiểu sao lại gật đầu.
Bức họa này, chính là do ta đặt vẽ trước khi thành thân cùng Giang Dục, mãi đến hôm qua mới hoàn thành.
Không ngờ, lại bị Giang Kỳ nhìn thấy.
Thấy ta im lặng hồi lâu, nụ cười nơi khóe môi Giang Kỳ chậm rãi tan đi, ngón tay siết chặt bức họa.
Một lát sau, chàng mạnh mẽ đóng bức họa lại.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ngay cả ngoại sam cũng không kịp khoác, liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Ta theo bản năng muốn giải thích, nhưng hé miệng ra, lại không biết phải nói gì.
Bước chân Giang Kỳ thoáng khựng lại.
Cuối cùng, chàng nghiêng đầu, hờ hững cúi mắt.
"Dạo này thân thể nàng không tốt, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Không được rời phủ."
04
Sang ngày thứ hai bị cấm túc, không biết Giang mẫu nghe tin từ đâu, sai người đưa ta đến chính viện.
Ta cẩn trọng quỳ dưới thềm.
Người phụ nữ ngồi trên cao khoác thân y phục gấm vóc quý giá, dung nhan được bảo dưỡng kỹ lưỡng, cử chỉ mang theo vẻ quý phái tôn nghiêm.
Bà thản nhiên cất giọng:
"Giang Kỳ dù không thể so với A Dục của ta, nhưng dù gì cũng là trưởng tử Giang gia. Nàng đã gả vào cửa, thì phải xem chàng như trời."
"Đừng để chàng không vui."
Ta nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy lời này có chút không đúng, nhưng lại không rõ sai ở đâu.
Chỉ đành qua loa vài câu, rồi nhanh chóng cáo lui.
Về đến phòng, thị nữ Xuân Đào chợt đếm ngày, sau đó hoảng hốt thốt lên:
"Hỏng rồi, hôm nay là rằm!"
"Giang gia có gia huấn, mỗi tháng vào ngày mười lăm, công tử và phu nhân phải cùng phòng."
"Nếu trái lệnh, gia pháp hầu hạ!"
Ta sững sờ, nhớ đến dáng vẻ lãnh đạm của Giang Kỳ khi rời đi hôm ấy, trong lòng lạnh ngắt.
Với tình hình này, tối nay chàng nhất định sẽ không đến.
Gia pháp… Chỉ sợ là không tránh khỏi.
Nhìn sắc trời dần tối, ta cắn răng.
"Lấy bộ y phục nhẹ nhất cho ta, giúp ta thay vào."
"Ta đi tìm Giang Kỳ."
Một là mỗi ngày phải về phủ đúng giờ quy định.
Hai là không được tự ý bước vào thư phòng của chàng.
Xét cho cùng, Giang gia là danh môn vọng tộc, những quy định này cũng không quá hà khắc.
Duy chỉ có một điều không ổn ——
Hình phạt của Giang Kỳ…
Chỉ e rằng quá mức dày vò người ta rồi.
03
Sáng hôm sau, lúc tỉnh giấc, ta theo thói quen đưa tay sờ sang bên cạnh.
Lạnh lẽo, trống trải.
Tưởng rằng Giang Kỳ đã rời đi từ lâu, nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu nhìn sang, tim ta bỗng chốc khựng lại.
Không xa đó, Giang Kỳ đang ngồi bên án thư.
Chàng chỉ mặc trung y trắng nhạt, hàng mi đen dài rủ xuống, che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Thấy ta tỉnh, chàng chậm rãi trải rộng bức họa trong tay.
Lòng ta đột nhiên run lên.
Trong tranh, một nam tử vận hồng y, thân khoác khôi giáp, giục ngựa băng qua vùng núi hoang dã, giữa hàng mày tràn đầy vẻ tiêu sái hào sảng.
Chính là Giang Dục.
Giang Kỳ nâng mắt, nhìn ta chằm chằm trong chốc lát, khóe môi bỗng nhẹ nhàng nhếch lên, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khó dò.
Giọng nói chàng trong trẻo nhưng áp bức:
"Thì ra tối qua phu nhân về trễ, chỉ vì bức họa Giang Dục này."
"Nàng đối với hắn, thật sự vẫn còn vương vấn đến vậy sao?"
Câu nói cuối cùng, giọng điệu chàng bỗng thấp xuống, ẩn ẩn mang theo run rẩy.
Ta nghẹn lời.
Năm đó, trước khi xuất giá, ta từng lén lút trốn ra ngoài dạo hội đèn, lại bất ngờ bị kẻ gian tập kích.
Khi đó, ta đã bị hạ mê dược, đầu óc mơ hồ, m.ô.n.g lung trông thấy một bóng dáng đi ngang qua đầu ngõ.
Một thân hồng y, nhưng sắc mặt lại trắng nhợt, thanh lãnh lạnh nhạt.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, ta gắng sức cuối cùng, yếu ớt cất tiếng cầu cứu.
Sau đó, liền ngất lịm.
Chuyện sau đó ta không rõ, chỉ nhớ có một đôi tay vững chãi, nhẹ nhàng nâng ta dậy.
Hắn không nói gì, nhưng ta lại ngửi được hương trầm trên người hắn, lạnh lẽo tựa tuyết phủ đỉnh non.
Có chút đắng.
Nhưng lại làm người ta an lòng một cách lạ lùng.
Sau đó, ta lén hỏi thị nữ, nàng ấy nói:
"Khu vực này đều do tiểu tướng quân Giang Dục quản lý, nhất định là công tử đã cứu tiểu thư!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh hùng cứu mỹ nhân, quả là một giai thoại tốt đẹp!"
Sau đó, khi hai nhà bàn chuyện hôn sự, phụ thân từng hỏi qua ý ta.
Nếu không muốn, có thể không gả.
Nhớ lại đêm đó, ta không hiểu sao lại gật đầu.
Bức họa này, chính là do ta đặt vẽ trước khi thành thân cùng Giang Dục, mãi đến hôm qua mới hoàn thành.
Không ngờ, lại bị Giang Kỳ nhìn thấy.
Thấy ta im lặng hồi lâu, nụ cười nơi khóe môi Giang Kỳ chậm rãi tan đi, ngón tay siết chặt bức họa.
Một lát sau, chàng mạnh mẽ đóng bức họa lại.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ngay cả ngoại sam cũng không kịp khoác, liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Ta theo bản năng muốn giải thích, nhưng hé miệng ra, lại không biết phải nói gì.
Bước chân Giang Kỳ thoáng khựng lại.
Cuối cùng, chàng nghiêng đầu, hờ hững cúi mắt.
"Dạo này thân thể nàng không tốt, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Không được rời phủ."
04
Sang ngày thứ hai bị cấm túc, không biết Giang mẫu nghe tin từ đâu, sai người đưa ta đến chính viện.
Ta cẩn trọng quỳ dưới thềm.
Người phụ nữ ngồi trên cao khoác thân y phục gấm vóc quý giá, dung nhan được bảo dưỡng kỹ lưỡng, cử chỉ mang theo vẻ quý phái tôn nghiêm.
Bà thản nhiên cất giọng:
"Giang Kỳ dù không thể so với A Dục của ta, nhưng dù gì cũng là trưởng tử Giang gia. Nàng đã gả vào cửa, thì phải xem chàng như trời."
"Đừng để chàng không vui."
Ta nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy lời này có chút không đúng, nhưng lại không rõ sai ở đâu.
Chỉ đành qua loa vài câu, rồi nhanh chóng cáo lui.
Về đến phòng, thị nữ Xuân Đào chợt đếm ngày, sau đó hoảng hốt thốt lên:
"Hỏng rồi, hôm nay là rằm!"
"Giang gia có gia huấn, mỗi tháng vào ngày mười lăm, công tử và phu nhân phải cùng phòng."
"Nếu trái lệnh, gia pháp hầu hạ!"
Ta sững sờ, nhớ đến dáng vẻ lãnh đạm của Giang Kỳ khi rời đi hôm ấy, trong lòng lạnh ngắt.
Với tình hình này, tối nay chàng nhất định sẽ không đến.
Gia pháp… Chỉ sợ là không tránh khỏi.
Nhìn sắc trời dần tối, ta cắn răng.
"Lấy bộ y phục nhẹ nhất cho ta, giúp ta thay vào."
"Ta đi tìm Giang Kỳ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro