Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái
Chương 3
Chanh Ngư Hương Thái
2025-03-05 09:48:47
05
Khi ta đẩy cửa thư phòng ra, Giang Kỳ đang xử lý công vụ.
Nghe thấy tiếng động, chàng ngẩng đầu, ánh mắt chợt tối lại khi nhìn rõ y phục ta đang mặc.
Ta hơi lúng túng, nghiêng mặt sang một bên.
Gió đêm se sắt, mà ta lúc này chỉ khoác một tầng lụa mỏng màu đỏ, dáng người uyển chuyển, từng đường nét ẩn hiện mờ mịt.
Mặt ta đỏ bừng, từng bước chậm rãi tiến về phía chàng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
"A Kỳ..."
Nói rồi, ta cố tình ngã vào lòng chàng.
Giang Kỳ thu lại ánh nhìn, dễ dàng né tránh va chạm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường:
"Phu nhân, đây là có ý gì?"
Lời nói lạnh lùng của chàng làm ta sững lại, sống mũi cay cay, nghĩ đến những ấm ức mấy ngày qua, nước mắt bỗng chốc tràn mi.
Ta dứt khoát khóc luôn:
"Chàng biết rõ ta có ý gì, còn cố tình hỏi. Nếu vậy, ta nói thẳng!
"Hôm nay là rằm, gia huấn bắt buộc chúng ta phải chung phòng, thế mà chàng chẳng những không tìm ta, còn đối xử lạnh nhạt thế này."
"Có ai làm phu quân như chàng không?"
Không biết câu nào trong đó làm chàng hài lòng, ánh lạnh nơi đáy mắt Giang Kỳ dần tan đi.
Chàng nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ, khẽ thở dài, đưa tay kéo ta vào lòng, thấp giọng dỗ dành:
"Là ta không tốt, không nên giận dỗi nàng."
Có lẽ vì chuẩn bị đi ngủ, Giang Kỳ mặc rất đơn giản.
Ta chợt nhớ đến mục đích của mình, cắn môi, đưa tay tháo dây áo chàng.
Nhưng lại không nhận ra, y phục của ta đã trượt xuống tự lúc nào.
Ngẩng đầu lên, ta bất ngờ đối diện với đôi mắt đen láy của Giang Kỳ.
Giọng chàng khàn đi.
"Uyển Uyển nói đúng."
"Gia huấn, không thể trái."
Nến đỏ lay động, trong phòng tràn ngập cảnh sắc mơ hồ.
Lúc ấy, dường như từ nơi sâu trong thư phòng, có âm thanh kỳ lạ vọng đến.
Như tiếng xiềng xích cọ trên nền đá.
Nhưng ta chưa kịp nghe kỹ, đã bị Giang Kỳ nâng cằm lên, ép ta phải nhìn thẳng vào chàng.
Đôi mắt lạnh lùng thường ngày, giờ đây lại nhiễm màu rực rỡ.
Chàng chậm rãi mở miệng, giọng nói vừa mê hoặc vừa nguy hiểm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Uyển Uyển, nói cho ta nghe, ai mới là phu quân của nàng?"
Ta bị chèn ép đến mức nước mắt tràn khóe mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt chàng, vô thức đáp lại:
"A Kỳ."
"Phu quân của ta, là A Kỳ."
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ngay khoảnh khắc ta nói xong câu đó, âm thanh lạ trong thư phòng chợt biến mất.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
06
Âm thanh kỳ lạ ta nghe được trong thư phòng của Giang Kỳ hôm ấy, vẫn luôn quẩn quanh trong lòng, khiến ta không yên.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi ta kể lại với Xuân Đào, nàng lập tức biến sắc, sợ hãi nói:
"Phu nhân, có khi nào… đại công tử lén giấu một nữ nhân trong thư phòng không?"
Lòng ta khẽ trầm xuống.
Trước khi gả cho Giang Kỳ, ta và chàng vốn không có tình cảm, mà chàng lấy ta, cũng chỉ vì thánh chỉ ép buộc.
Biết đâu, chàng vốn đã có người trong lòng.
Nghĩ đến đây, ta lập tức đứng dậy, hướng về thư phòng của chàng.
Ban ngày, Giang Kỳ vào cung làm việc, thư phòng không ai canh gác, ta dễ dàng lẻn vào.
Cuối gian phòng, có một mật thất kín.
Ta thử xoay nhẹ chân đế của cây nến đỏ, cánh cửa đá nặng nề chậm rãi mở ra, lộ ra một gian phòng bí mật.
Vừa bước vào, ta liền nhìn thấy vô số bức họa.
Tiến lại gần hơn, mặt ta lập tức đỏ bừng.
Những bức họa này, tất cả đều vẽ một nữ tử trong cảnh động tình.
Hoặc là trong phòng ngủ, rèm đỏ buông rủ, hoặc là trong thư phòng, tối tăm mờ mịt, tình ý trào dâng.
Mà khuôn mặt của nữ tử ấy—
Chính là ta.
Ta hoảng hốt thu lại ánh nhìn, vội vã tiến sâu vào mật thất.
Mỗi bước đi, trái tim ta lại đập nhanh thêm một nhịp.
Cuối con đường hẹp là một chiếc lồng sắt khổng lồ.
Bên trong, giam giữ một nam nhân toàn thân vết thương, áo quần tả tơi, vấy đầy máu.
Rõ ràng ta biết mình không nên tiến lại gần, nhưng đôi chân dường như không thể khống chế, từng bước một tiến về phía trước.
Cho đến khi nhìn rõ gương mặt kia—
Tim ta như ngừng đập.
Khi ta đẩy cửa thư phòng ra, Giang Kỳ đang xử lý công vụ.
Nghe thấy tiếng động, chàng ngẩng đầu, ánh mắt chợt tối lại khi nhìn rõ y phục ta đang mặc.
Ta hơi lúng túng, nghiêng mặt sang một bên.
Gió đêm se sắt, mà ta lúc này chỉ khoác một tầng lụa mỏng màu đỏ, dáng người uyển chuyển, từng đường nét ẩn hiện mờ mịt.
Mặt ta đỏ bừng, từng bước chậm rãi tiến về phía chàng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
"A Kỳ..."
Nói rồi, ta cố tình ngã vào lòng chàng.
Giang Kỳ thu lại ánh nhìn, dễ dàng né tránh va chạm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường:
"Phu nhân, đây là có ý gì?"
Lời nói lạnh lùng của chàng làm ta sững lại, sống mũi cay cay, nghĩ đến những ấm ức mấy ngày qua, nước mắt bỗng chốc tràn mi.
Ta dứt khoát khóc luôn:
"Chàng biết rõ ta có ý gì, còn cố tình hỏi. Nếu vậy, ta nói thẳng!
"Hôm nay là rằm, gia huấn bắt buộc chúng ta phải chung phòng, thế mà chàng chẳng những không tìm ta, còn đối xử lạnh nhạt thế này."
"Có ai làm phu quân như chàng không?"
Không biết câu nào trong đó làm chàng hài lòng, ánh lạnh nơi đáy mắt Giang Kỳ dần tan đi.
Chàng nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ, khẽ thở dài, đưa tay kéo ta vào lòng, thấp giọng dỗ dành:
"Là ta không tốt, không nên giận dỗi nàng."
Có lẽ vì chuẩn bị đi ngủ, Giang Kỳ mặc rất đơn giản.
Ta chợt nhớ đến mục đích của mình, cắn môi, đưa tay tháo dây áo chàng.
Nhưng lại không nhận ra, y phục của ta đã trượt xuống tự lúc nào.
Ngẩng đầu lên, ta bất ngờ đối diện với đôi mắt đen láy của Giang Kỳ.
Giọng chàng khàn đi.
"Uyển Uyển nói đúng."
"Gia huấn, không thể trái."
Nến đỏ lay động, trong phòng tràn ngập cảnh sắc mơ hồ.
Lúc ấy, dường như từ nơi sâu trong thư phòng, có âm thanh kỳ lạ vọng đến.
Như tiếng xiềng xích cọ trên nền đá.
Nhưng ta chưa kịp nghe kỹ, đã bị Giang Kỳ nâng cằm lên, ép ta phải nhìn thẳng vào chàng.
Đôi mắt lạnh lùng thường ngày, giờ đây lại nhiễm màu rực rỡ.
Chàng chậm rãi mở miệng, giọng nói vừa mê hoặc vừa nguy hiểm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Uyển Uyển, nói cho ta nghe, ai mới là phu quân của nàng?"
Ta bị chèn ép đến mức nước mắt tràn khóe mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt chàng, vô thức đáp lại:
"A Kỳ."
"Phu quân của ta, là A Kỳ."
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ngay khoảnh khắc ta nói xong câu đó, âm thanh lạ trong thư phòng chợt biến mất.
Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
06
Âm thanh kỳ lạ ta nghe được trong thư phòng của Giang Kỳ hôm ấy, vẫn luôn quẩn quanh trong lòng, khiến ta không yên.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khi ta kể lại với Xuân Đào, nàng lập tức biến sắc, sợ hãi nói:
"Phu nhân, có khi nào… đại công tử lén giấu một nữ nhân trong thư phòng không?"
Lòng ta khẽ trầm xuống.
Trước khi gả cho Giang Kỳ, ta và chàng vốn không có tình cảm, mà chàng lấy ta, cũng chỉ vì thánh chỉ ép buộc.
Biết đâu, chàng vốn đã có người trong lòng.
Nghĩ đến đây, ta lập tức đứng dậy, hướng về thư phòng của chàng.
Ban ngày, Giang Kỳ vào cung làm việc, thư phòng không ai canh gác, ta dễ dàng lẻn vào.
Cuối gian phòng, có một mật thất kín.
Ta thử xoay nhẹ chân đế của cây nến đỏ, cánh cửa đá nặng nề chậm rãi mở ra, lộ ra một gian phòng bí mật.
Vừa bước vào, ta liền nhìn thấy vô số bức họa.
Tiến lại gần hơn, mặt ta lập tức đỏ bừng.
Những bức họa này, tất cả đều vẽ một nữ tử trong cảnh động tình.
Hoặc là trong phòng ngủ, rèm đỏ buông rủ, hoặc là trong thư phòng, tối tăm mờ mịt, tình ý trào dâng.
Mà khuôn mặt của nữ tử ấy—
Chính là ta.
Ta hoảng hốt thu lại ánh nhìn, vội vã tiến sâu vào mật thất.
Mỗi bước đi, trái tim ta lại đập nhanh thêm một nhịp.
Cuối con đường hẹp là một chiếc lồng sắt khổng lồ.
Bên trong, giam giữ một nam nhân toàn thân vết thương, áo quần tả tơi, vấy đầy máu.
Rõ ràng ta biết mình không nên tiến lại gần, nhưng đôi chân dường như không thể khống chế, từng bước một tiến về phía trước.
Cho đến khi nhìn rõ gương mặt kia—
Tim ta như ngừng đập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro