Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Chương 4

Chanh Ngư Hương Thái

2025-03-05 09:48:47

Nam nhân bị giam cầm trong lồng sắt, như một con thú hoang, người đầy thương tích, chính là Giang Dục.

 

Phu quân vốn dĩ đã c.h.ế.t trận sa trường của ta.

 

Ngay lúc ấy, sau lưng chợt vang lên tiếng cửa mật thất mở ra.

 

Ta cả kinh, vội vàng nhìn quanh, hoảng hốt trốn vào góc chất đầy đồ đạc.

 

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, không nhanh không chậm.

 

Ta gần như lập tức nhận ra—

 

Là tiếng bước chân của Giang Kỳ.

 

Chàng khoác một thân bạch y, giữa gian phòng tối tăm ẩm thấp, vẻ ngoài thanh lãnh càng thêm phần mâu thuẫn.

 

Gương mặt chàng điềm tĩnh như thường, khi đi ngang qua chỗ ta trốn, chẳng hề có chút nghi ngờ hay dừng lại.

 

Ta khẽ thở phào.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bước chân chàng đột nhiên khựng lại.

 

Chầm chậm quay người, hướng về phía ta đang ẩn nấp.

 

Lạnh nhạt lên tiếng:

 

"Đừng trốn nữa, ra đây."

 

07

 

Mồ hôi lạnh chậm rãi lăn xuống dọc sống lưng.

 

Áp lực từ Giang Kỳ gần như khiến ta không thở nổi.

 

Nhắm mắt lại, ta đành cam chịu chuẩn bị đứng dậy.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, dưới chân ta bỗng run lên.

 

Một con chuột từ khe hở nhanh như chớp lao ra, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

 

Ta giật mình, cuống quýt bịt miệng lại, suýt chút nữa bật thốt thành tiếng.

 

Cách đó vài bước.

 

Giang Kỳ nheo mắt, chầm chậm quét ánh nhìn về phía ta đang trốn, trầm mặc một lúc, rồi lãnh đạm thu hồi tầm mắt.

 

Chàng thong thả bước đến bên chiếc lồng sắt.

 

Giọng điệu rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo hơi lạnh thấu xương:

 

"Đệ đệ, mấy ngày nay bị nhốt trong lồng, thấy thế nào?"

 

Giang Dục nằm bất động trên nền đất ẩm lạnh, nghe vậy vẫn không hề phản ứng.

 

Nếu không phải lồng n.g.ự.c hắn còn khẽ phập phồng, có lẽ ta đã tưởng rằng hắn thực sự không còn hơi thở.

 

Không nhận được câu trả lời, Giang Kỳ cũng không giận.

 

Chàng từ tốn cuộn tay áo lên.

 

Ta trừng lớn mắt.

 

Bên trong cánh tay trắng nõn là từng vết sẹo chồng chéo, dữ tợn đến đáng sợ.

 

Giọng chàng vẫn bình tĩnh, như đang kể một chuyện không liên quan đến mình:

 

"Trước đây, mỗi khi mùa đông đến, chỉ cần đệ phạm sai lầm, mẫu thân đệ liền nhốt ta vào chiếc lồng này, thay đệ chịu phạt roi."

 

"Giờ thì, đổi lại rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tim ta giật thót.

 

Trước đây, khi đêm xuống, dù ta và Giang Kỳ có gần gũi thế nào, chàng cũng không cho ta thắp đèn, càng ít khi cởi bỏ trung y.

 

Ta vẫn tưởng đó là quy củ của Giang gia.

 

Không ngờ, là để che giấu những vết sẹo này.

 

Giang Kỳ buông tay áo xuống, lãnh đạm dời ánh nhìn, khẽ liếc về phía những bức họa treo ở lối vào mật thất.

 

Khóe môi chàng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ác ý:

 

"A Dục, hôm qua Uyển Uyển đến tìm ta, đệ nghe thấy rồi phải không?"

 

Người dưới đất cuối cùng cũng có phản ứng.

 

Hắn thở dốc nặng nề, khó khăn nghiêng đầu nhìn về phía này.

 

Nụ cười của Giang Kỳ càng sâu thêm:

 

"Xem ra là nghe thấy rồi."

 

"Nói thực lòng, đệ đệ, đôi khi ta thực sự có chút ghen tị với đệ."

 

Chàng thong dong cúi xuống, đúng lúc đối diện với ánh mắt đỏ ngầu của Giang Dục.

 

Bốn mắt giao nhau, một mảnh tối tăm khó phân.

 

"Gia sản, tước vị, chỉ cần đệ muốn, ta đều có thể từ bỏ."

 

"Nhưng nàng…"

 

"Ta không thể nhường."

 

"Nàng hiện tại, là thê tử của một mình ta."

 

Lời vừa dứt, Giang Dục lập tức siết chặt nắm tay, điên cuồng muốn đứng lên, nhưng chỉ có thể ngã xuống lần nữa.

 

Cuối cùng, hắn chỉ có thể phát ra tiếng gào thét vô lực.

 

Giang Kỳ xoay người, không hề bố thí dù chỉ một ánh mắt cho người trong lồng, thản nhiên rời khỏi mật thất.

 

Bước chân nhẹ nhàng, khoan khoái.

 

Như thể—

 

Vừa hoàn thành một cuộc báo thù.

 

08

 

Cho đến khi chắc chắn Giang Kỳ đã rời đi, ta mới lê đôi chân tê dại của mình, cẩn trọng bước ra khỏi mật thất.

 

Từng luồng suy nghĩ hỗn loạn quẩn quanh trong tâm trí.

 

Theo bản năng, ta đi thẳng đến viện của Giang mẫu.

 

Muốn nói cho bà ta biết về tung tích của Giang Dục.

 

Nhưng ngay khi trông thấy gương mặt lạnh lùng, cao cao tại thượng của người phụ nữ ấy, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Trước khi gả vào Giang gia, ta từng nghe qua vài lời đồn.

 

Người ta nói, Giang Kỳ mồ côi mẹ từ nhỏ, là vì Giang phụ sủng thiếp diệt thê, làm ngơ để chính thê bị hại chết.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Mà vị thiếp thất đó—

 

Chính là Giang mẫu ngày hôm nay.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Số ký tự: 0