Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái
Chương 5
Chanh Ngư Hương Thái
2025-03-05 09:48:47
"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của bà ta vang lên, kéo ta về với thực tại.
Ta chớp mắt, ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy Giang mẫu khẽ đỡ trán, cổ tay để lộ một mảng da thịt trắng nõn, nhẵn nhụi không tỳ vết.
Hoàn toàn trái ngược với đôi tay đầy sẹo của Giang Kỳ.
Một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng.
Ta cúi mắt, siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, dốc hết sức để che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Chỉ thản nhiên nói:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Không có gì, chỉ là trời lạnh, ta đến nhắc mẫu thân khoác thêm áo, kẻo nhiễm phong hàn."
Đúng hay sai, ta chưa thể phán đoán.
Ta chỉ biết—
Giang Kỳ là phu quân của ta.
Còn Giang mẫu, là người đã gây ra vô số đau khổ cho chàng.
Những vết thương ấy, khắc sâu đến mức dù năm tháng trôi qua, vẫn chẳng thể phai mờ.
Ta không muốn—
Giang Kỳ phải chịu đựng thêm một lần nào nữa.
09
Ta thất thần trở về phòng.
Việc đầu tiên làm chính là lục tung hòm tủ, tìm lại những phong thư năm xưa giữa ta và Giang Dục.
Khi đó, để vun đắp tình cảm, Giang gia đặc biệt cho phép ta và Giang Dục dùng thư tín qua lại.
Chỉ ngắn ngủi vài trang giấy, nhưng chúng ta đã từ chuyện dân gian phong tục nói đến triều chính đương thời.
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng lại vô cùng tâm đầu ý hợp.
Hắn nhờ người mang cho ta những cuốn thoại bản từ dân gian, ta thì vì hắn mà thêu một đôi hộ tất cho mùa đông.
Từ xuân đến đông, chưa từng gián đoạn.
Tình cảm của ta dành cho Giang Dục, một nửa đến từ ân cứu mạng ngày đó, nửa còn lại…
Chính là từ những nét chữ này, từng câu từng chữ đều chở theo tình ý.
Mở bức thư đã ngả vàng, đầu trang là một hàng thơ nét bút cứng cáp thanh tú:
"Mộng hồn quen lối không ràng buộc, lại đạp dương hoa qua Tạ kiều."
Ta khẽ cắn môi.
Trong đầu bỗng hiện lên một lời đồn đã từng bị ta bỏ qua.
Người ta nói, Giang Dục là con út trong nhà, từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng, chỉ tiếc không thích văn chương, chỉ đam mê võ nghệ, cầm đao múa kiếm.
Mới có thể trở thành Giang tiểu tướng quân.
Nhưng người viết thư cùng ta năm ấy, từng câu từng chữ đều mang phong vị văn nhân.
Dù nét bút thanh nhã, nhưng lại ẩn giấu sự kiềm nén, cao ngạo mà đơn độc, không giống phong cách của Giang Dục.
Mà lại rất giống…
Giang Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ta liền rùng mình.
Nhưng suy đoán như cỏ dại, đã bén rễ thì không cách nào nhổ bỏ.
Ta hít sâu một hơi.
Như thể đã quyết tâm, cất bước về phía thư phòng của Giang Kỳ, định so chữ viết để đối chứng.
Vừa bước ra khỏi cửa—
Phía sau chợt vang lên một giọng nói thanh lãnh, mang theo chút lạnh lẽo nhè nhẹ.
"Uyển Uyển, nàng định đi đâu?"
10
Cả người ta cứng đờ, chậm rãi quay lại.
Cách ta vài bước, Giang Kỳ đã thay một thân bạch y, sạch sẽ như không vướng bụi trần.
Đôi mắt đen như hồ sâu, tĩnh lặng không gợn sóng.
Hoàn toàn khác với người trong mật thất đêm qua.
Ta hoảng hốt, vội giấu lá thư vào tay áo, hạ giọng đáp:
"Không có gì, chỉ là tùy ý dạo một chút."
Giang Kỳ nhìn ta chăm chú một lúc, không nói gì.
Lát sau, chàng bâng quơ hỏi, như vô tình mà hữu ý:
"Hôm nay nàng đã đi đâu?"
Tim ta đập mạnh.
Nhìn lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt chàng không rời khỏi ta, như muốn nắm bắt từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt này.
Chàng đang nghi ngờ ta.
Mọi chuyện trong mật thất đêm qua, quả nhiên chưa thể qua mặt chàng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta đã nghĩ ra một cái cớ.
Từ trong tay áo lấy ra lá thư, mở rộng trước mặt Giang Kỳ, cười nhẹ, thản nhiên nói:
"Hôm nay ta chỉ ở phòng thu dọn thư cũ, vừa hay nhìn thấy câu thơ này, cảm thấy rất quen thuộc."
"Mộng hồn quen lối không ràng buộc, lại đạp dương hoa qua Tạ kiều."
"Chàng đã từng nghe chưa?"
Người muốn thăm dò không chỉ có chàng.
Mà còn có ta.
Chàng thử xem ta có đến thư phòng hay không.
Còn ta, thử xem chàng có phải người năm đó đã viết thư cho ta hay không.
Không gian chìm vào sự yên lặng nặng nề.
Ánh mắt Giang Kỳ lướt qua hàng chữ trên giấy, thoáng tối đi vài phần, nhưng ngay sau đó lại cụp mi, che giấu đi tất cả.
Chàng mím môi, giọng điệu lãnh đạm:
"Chưa từng nghe qua."
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của bà ta vang lên, kéo ta về với thực tại.
Ta chớp mắt, ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy Giang mẫu khẽ đỡ trán, cổ tay để lộ một mảng da thịt trắng nõn, nhẵn nhụi không tỳ vết.
Hoàn toàn trái ngược với đôi tay đầy sẹo của Giang Kỳ.
Một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng.
Ta cúi mắt, siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, dốc hết sức để che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Chỉ thản nhiên nói:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Không có gì, chỉ là trời lạnh, ta đến nhắc mẫu thân khoác thêm áo, kẻo nhiễm phong hàn."
Đúng hay sai, ta chưa thể phán đoán.
Ta chỉ biết—
Giang Kỳ là phu quân của ta.
Còn Giang mẫu, là người đã gây ra vô số đau khổ cho chàng.
Những vết thương ấy, khắc sâu đến mức dù năm tháng trôi qua, vẫn chẳng thể phai mờ.
Ta không muốn—
Giang Kỳ phải chịu đựng thêm một lần nào nữa.
09
Ta thất thần trở về phòng.
Việc đầu tiên làm chính là lục tung hòm tủ, tìm lại những phong thư năm xưa giữa ta và Giang Dục.
Khi đó, để vun đắp tình cảm, Giang gia đặc biệt cho phép ta và Giang Dục dùng thư tín qua lại.
Chỉ ngắn ngủi vài trang giấy, nhưng chúng ta đã từ chuyện dân gian phong tục nói đến triều chính đương thời.
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng lại vô cùng tâm đầu ý hợp.
Hắn nhờ người mang cho ta những cuốn thoại bản từ dân gian, ta thì vì hắn mà thêu một đôi hộ tất cho mùa đông.
Từ xuân đến đông, chưa từng gián đoạn.
Tình cảm của ta dành cho Giang Dục, một nửa đến từ ân cứu mạng ngày đó, nửa còn lại…
Chính là từ những nét chữ này, từng câu từng chữ đều chở theo tình ý.
Mở bức thư đã ngả vàng, đầu trang là một hàng thơ nét bút cứng cáp thanh tú:
"Mộng hồn quen lối không ràng buộc, lại đạp dương hoa qua Tạ kiều."
Ta khẽ cắn môi.
Trong đầu bỗng hiện lên một lời đồn đã từng bị ta bỏ qua.
Người ta nói, Giang Dục là con út trong nhà, từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng, chỉ tiếc không thích văn chương, chỉ đam mê võ nghệ, cầm đao múa kiếm.
Mới có thể trở thành Giang tiểu tướng quân.
Nhưng người viết thư cùng ta năm ấy, từng câu từng chữ đều mang phong vị văn nhân.
Dù nét bút thanh nhã, nhưng lại ẩn giấu sự kiềm nén, cao ngạo mà đơn độc, không giống phong cách của Giang Dục.
Mà lại rất giống…
Giang Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ta liền rùng mình.
Nhưng suy đoán như cỏ dại, đã bén rễ thì không cách nào nhổ bỏ.
Ta hít sâu một hơi.
Như thể đã quyết tâm, cất bước về phía thư phòng của Giang Kỳ, định so chữ viết để đối chứng.
Vừa bước ra khỏi cửa—
Phía sau chợt vang lên một giọng nói thanh lãnh, mang theo chút lạnh lẽo nhè nhẹ.
"Uyển Uyển, nàng định đi đâu?"
10
Cả người ta cứng đờ, chậm rãi quay lại.
Cách ta vài bước, Giang Kỳ đã thay một thân bạch y, sạch sẽ như không vướng bụi trần.
Đôi mắt đen như hồ sâu, tĩnh lặng không gợn sóng.
Hoàn toàn khác với người trong mật thất đêm qua.
Ta hoảng hốt, vội giấu lá thư vào tay áo, hạ giọng đáp:
"Không có gì, chỉ là tùy ý dạo một chút."
Giang Kỳ nhìn ta chăm chú một lúc, không nói gì.
Lát sau, chàng bâng quơ hỏi, như vô tình mà hữu ý:
"Hôm nay nàng đã đi đâu?"
Tim ta đập mạnh.
Nhìn lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt chàng không rời khỏi ta, như muốn nắm bắt từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt này.
Chàng đang nghi ngờ ta.
Mọi chuyện trong mật thất đêm qua, quả nhiên chưa thể qua mặt chàng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta đã nghĩ ra một cái cớ.
Từ trong tay áo lấy ra lá thư, mở rộng trước mặt Giang Kỳ, cười nhẹ, thản nhiên nói:
"Hôm nay ta chỉ ở phòng thu dọn thư cũ, vừa hay nhìn thấy câu thơ này, cảm thấy rất quen thuộc."
"Mộng hồn quen lối không ràng buộc, lại đạp dương hoa qua Tạ kiều."
"Chàng đã từng nghe chưa?"
Người muốn thăm dò không chỉ có chàng.
Mà còn có ta.
Chàng thử xem ta có đến thư phòng hay không.
Còn ta, thử xem chàng có phải người năm đó đã viết thư cho ta hay không.
Không gian chìm vào sự yên lặng nặng nề.
Ánh mắt Giang Kỳ lướt qua hàng chữ trên giấy, thoáng tối đi vài phần, nhưng ngay sau đó lại cụp mi, che giấu đi tất cả.
Chàng mím môi, giọng điệu lãnh đạm:
"Chưa từng nghe qua."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro